Đại đội tôi những năm chống Mỹ
Hàng trăm người sống chết có nhau
Nhiệm vụ lớn phải thông đường cho xe chạy
Khi mưa bom, bão đạn trút xuống đầu
Máy bay Mỹ hàng ngày đánh phá
Đường Trường sơn bị cày xới nhiều lần
Có trọng điểm không còn cây cỏ mọc
Những thân cây bị bom phát nhiều lần
Cầu bị gẫy trơ ra còn trụ tạm
Lắp cầu phao cho xe chạy tạm thời
Phao cũng bị bom bi chọc thủng
Lại hàn vào cho xe chạy ngay thôi
Có những đêm pháo sáng thả đầy trời
Cả đại đội làm đường trên trận địa
Địch đánh căng ra từ tứ phía
Nhưng tinh thần đại đội vẫn quyết tâm
Xe chưa chạy, chưa thông đường chưa được
Phải nhanh lên cho xe thoát, đường thông
Địch càng đánh mọi người càng cố gắng
Mỗi xe qua là lập một chiến công
Có những lúc bầu trời yên lặng
Không tiếng bom, tiếng đạn ầm ầm
Đó là lúc mọi người nghỉ tạm
Để đêm sau lại chiến đấu đến cùng
Bao cô gái, bao chàng trai ra trận
Với tinh thần tình nguyện, xung phong
Có cô bé mặt hình như còn sữa
Có chàng trai vừa mới học phổ thông xong
Ở trong họ căng đầy bầu nhiệt huyết
Máu đang sôi và sức trẻ tuôn trào
Nghe Đảng gọi ra đi cứu nước
Đất nước cần đánh Mỹ, quyết tâm cao
Những cô bé ngày nào còn õng ẹo
Trong vòng tay người mẹ thương yêu
Nay đã phải tay choòng, tay súng
Mẹ của con, con thương nhớ mẹ nhiều
Thế bỗng chốc hóa thân thành dũng sỹ
Thành những người chiến sỹ của Trường sơn
Thật gan dạ trên chiến trường, trận địa
Vượt qua bao bom đạn không sờn
Có bao lần bom Mỹ đánh trúng đường
Bom không nổ, bom câm, bom nổ chậm
Các cô gái đã ùa ra mặt trận
Tháo kíp rồi cô hóa giải được bom
Có những đêm địch đánh tắc đường
Trong đêm tối vẫn phải thông bằng được
Đường thông rồi muốn cho xe đi tiếp
Các cô làm tiêu sống dẫn đường xe
Và rồi địch lại đánh, lại vè vè
Trận bom tiếp ập ngay vào trận địa
Bị lấp vùi các cô còn khe khẽ
“Con chết rồi, từ biệt mẹ, mẹ ơi!”
Không chết được, làm sao con chết được
Mẹ của con, con yêu nhất trên đời
Mẹ đã cứu chúng con tỉnh dậy
Như thiên thần che chở cuộc đời con
Có những đêm các cô nằm thao thức
Sau trận này ta có vượt được không
Và rồi nữa ai còn, ai mất
Mỗi trận bom lại người mất, người còn
Ở Trường Sơn hai mùa mưa nắng
Sốt rét rừng làm da tím tái đi
Không còn đẹp như một thời con gái
Tuổi hai mươi như thuở mới dậy thì
Không có nước mọi người đành tắm gội
Bằng tắm khô, tắm nguội qua ngày
Trên trọng điểm chia nhau từng gáo nước
Dành để đánh răng, rửa mặt từng ngày
Hết mùa khô lại sang mùa mưa gió
Mưa trắng rừng trên cả dãy Trường Sơn
Đường đi lại không còn đi được nữa
Nước về nhanh ngập cả suối nguồn
Cả đại đội không còn hạt gạo
Ăn măng rừng, củ sắn thay cơm
Phải vượt núi sang bên kia biên giới
Gùi từng cân gạo giữa chiến trường
Hành quân bộ bao nhiêu ngày không mỏi
Đến những nơi chưa từng có chân người
Đời con gái mà say sưa phá núi
Để mở đường, tung cả dãy Trường Sơn
Cánh nam giới học làm kỹ thuật
Học đánh mìn, phá đá, mở đường
Hạ dốc cao, qua đèo, vực thẳm
Để xe trườn, xe kéo được nhanh hơn
Có những đoạn gặp toàn là đá
Phải khoét sâu vào núi một đoạn dài
Đặt bộc phá đánh toang cửa mở
Cách mở đường có một không hai
Có những đoạn ngoằn ngoèo uốn khúc
Tựa địa hình dốc núi mà đi
Gặp ngầm rộng làm cầu phao di động
Gặp sông sâu làm cầu tạm tức thì
Các đoàn xe nối đuôi nhau ra trận
Hết đoàn vào, lại đến đoàn ra
Xe lăn bánh là hàng vào tiền tuyến
Giúp miền Nam đánh thắng quân thù
Địch phát hiện đánh bom tọa độ
Suốt đêm ngày bom nổ, bom rung
Vẫn kiên quyết cho xe qua trọng điểm
Giành giật nhau từng phút đến tận cùng
Địch nham hiểm chúng dùng chất độc
Rải trên rừng của dãy Trường Sơn
Chị em đã nhiều người rụng tóc
Cả chức năng làm mẹ cũng không còn
Quần nhau bao ngày trên chiến địa
Nhưng quyết tâm ý chí không sờn
Bao trọng điểm ngày đêm canh giữ
Vẫn hiên ngang, sừng sững thông đường
Những trọng điểm Khe Dinh, Khe Ve, K8
Rồi Cà Roòng, phà kéo Xuân Sơn
Dốc cao như Cổng trời Cha Lo, Mụ Dạ
Xe vẫn đi và tuyến vẫn thông đường
Vẫn nườm nượp ngày đêm xe chạy
Bao khí tài, quân dụng, quân lương
Bao bộ đội hành quân đi chiến đấu
Tiếp thêm cho sức mạnh chiến trường
Bỗng một ngày mùa thu tháng tám (*)
Địch đánh bom bằng chiến lược B52
Bom chúng nổ rầm trời, rợp đất
Tiêu diệt ta bằng những pháo đài
Trời Minh Hóa như là sập xuống
Đất Quảng Bình như nổ tung lên
Cả khu vực chìm trong biển lửa
Như hỏa thiêu mặt đất đi liền
Đại đội đã bị nhiều thiệt hại
Cả một tiểu đội nữ A hai
Các chị đã hy sinh toàn bộ
Trên chiến trường ở tuổi mới đôi mươi
Cả tiểu đội kiên cường dũng cảm
Vẫn hiên ngang chống lại kẻ thù
Và cả tám chị em trong tiểu đội
Đã hy sinh thân mình cho độc lập, tự do
Các chị đã hóa thân vào đất
Cho Việt Nam mãi mãi trường tồn
Xứng đáng là con em đất Việt
Cho bốn mùa quả ngọt thơm ngon
Đại đội nén đau thương mất mát
Để biến thành sức mạnh tinh thần
Quyết chốt giữ những vùng trọng điểm
Cho đến ngày kháng chiến thành công
Trên chiến trường quân ta đại thắng
Rừng Trường Sơn cũng vui sướng vẫy chào
Có đại đội Thanh niên xung phong cùng góp sức
Bao năm ròng các trọng điểm trên cao./.
Cha Lo, 1972 – Hà Nội, 30/4/2015
Ngô Văn Tuyến
(*) Ngày 19/8/1972