ẢNH INTERNET
Tôi mơ…những ngày xưa trở lại
Những ngày tôi mặc áo xung phong
Màu cỏ úa lẫn giữa đồng cỏ mênh mông
Luôn mong ước một ngày mai tươi sáng
Ở nơi ấy, tôi đã có một tình yêu lãng mạn
Với nàng một cô gái tuổi tròn trăng
Dù 2 dãy nhà không có vách ngăn
Nhưng sao xa quá,1 khoảng sân đầy nắng gió
Không biết nàng có hiểu tình đây với đó
Mà vẫn hững hờ… khi tay lỡ chạm tay
Lội suối, băng rừng, cuốc đất, chặt mây
Kề bên vậy, mà… tôi vẫn không dám ngỏ
Thế rồi nàng hay nhờ tôi chuyện này chuyện nọ
Nào sửa dép râu, nêm cuốc, chẻ tre
Nhận lại chỉ là câu “tui cám ơn nghe”
Sao vô tình thế, hay là chưa hiểu!
Thế thì liều, không ưng cũng chịu
“Mình làm …bạn nhé, cô bé ởi ời ơi”
“Sao không nói sớm”, nàng nói buông lơi
Tôi sững sờ…, nàng bật cười “thì ừ đấy”
Cơ hội ngàn vàng tôi liền chụp lấy
“Vá dùm anh cái áo rách hôm qua
Để sau này khoe với mẹ cha
Rằng người ấy chính là người vá áo” …
“Anh, mau dậy đi, nói thật đi cấm xạo
Mơ về ai mà cười khúc khích vậy ta?”
“À, mơ chuyện xưa, lúc đất cằn nở ngàn hoa
Là ngày đây với đó kết thành đôi lứa” …
TRẦN VIỆT SƠN