Lật đật

Đăng lúc: 16-10-2020 10:52 Sáng - Đã xem: 120 lượt xem In bài viết

Hôm nay, bà có nhớ là ngày gì không, cũng đúng ngày này năm 1981, hai đứa mình cưới nhau. Cứ mỗi lần đến ngày này, tôi thích đích thân đi mua tặng cho bà món quà quen thuộc, đó là con lật đật. Mỗi lần tặng là mỗi lần cãi nhau, bà thường la làng “tui lớn rồi, già rồi, cứ tặng con lật đật hoài, ghét ghê “. Nói thì nói vậy, chứ nhận của tôi 39 con rồi đấy …

Ảnh internet  

 Ừ, thì lật đật thì tui tặng lật đật. Ngày bà mới vào TNXP, cái người gì mà nhỏ xíu đen thui, chân thì đi ào ào, không yểu điệu như các cô gái khác. Nhưng phải cái tật quá đoảng vì quá nhanh nhẹn, có lần tập quân sự hóa, 3 giờ khuya báo động, bà có mặt đầu tiên. Tôi chưa kịp khen bà, thì mọi người tự nhiên ngước lại nhìn, rồi cười rần vì dép râu 1 chiếc thì mang ngược 1 chiếc lại nhét vào lưng quần! Một lần khác, nhân kỷ niệm thành lập Đoàn, tôi ra giải thưởng ai đốn được nhiều tre nhất thì về phép 3 ngày, bà nhớ đã làm cái gì không, bà leo lên bụi tre đốn hoài đốn mãi, trưa không ăn cơm, chiều tối anh em kêu xuống để chuyển tre về cũng không chịu xuống. Tức quá tôi phải thổi tu huýt ra lệnh “bây giờ xuống không “, bà đột nhiên mếu máo “em …, em xuống hổng được …”, thì ra vì muốn đốn nhiều tre nên bà chặt ào ào, không tề nhánh rút ra quăng xuống, vậy là mấy cây tre cứ chồng lên nhau không có đường xuống! Thế đó, tôi đặt tên bà là lật đật có trật đâu. Rồi bà thắc mắc tại sao đặt biệt hiệu lật đật cho bà, tôi mỉm cười giải thích “ờ thì hấp tấp nè, không chuẩn bị trước sau, vội vàng không tính toán, hậu đậu, làm đâu quên đấy…”, nói tới đây, bà nguýt một cái rồi giận tôi cả tháng.

Ảnh internet  

 Đơn vị được điều lên biên giới cáng thương, tải đạn, hổ trợ bộ đội đánh Pôn Pốt. Cái tánh lật đật vẫn không bỏ, có lần bà xém chết, nếu tui không níu áo bà kéo lại thì… xong rồi. Nguyên là thủ trưởng xuống hỏi có ai tình nguyện đi giao thư gấp cho đơn vị bạn không, người giơ tay đầu tiên là bà. Lát sau, bà chuẩn bị lên đường, tôi gặng hỏi “biết đường không mà giơ tay, đường tắt hay đường mòn “, bà cười “thì đi đường tắt cho lẹ”. Nói xong là bà chạy liền, tui vội níu áo bà lại “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đồng chí nghe lời tui, đi đường mòn bìa rừng, chấp hành trước khiếu nại sau “. Tui biết bà đi mà ấm ức, và có thể đang suy nghĩ “tui mà giao thư trễ, về, ông chết với tui “. Đến khi bà về, tự nhiên bà nhìn tui rồi cười “cảm ơn đại đội trưởng nghe, nếu đi đường tắt thì ngày này năm sau là đám giỗ tui rồi, mìn tụi nó gài tùm lum, tui vừa nghe mấy anh bộ đội nói lại “. Rồi có lần tải đạn, trên đường về bà lượm được cây AK của giặc bỏ lại. Bà thích lắm, nói với bạn bè “tui có súng rồi, thằng giặc nào hó hé tui bắn liền “. Khi dừng quân tạm nghĩ, cũng cái tánh lật đật, nghe súng nổ gần, bà liền chụp ngay cây súng nằm bò xuống đất, đến khi im tiếng súng, nhìn kỷ mới thấy cây súng bà cầm không có băng đạn. Thì ra, trước lúc đó, bà gỡ băng đạn ra để lau chùi, đến khi cần thì lại quên gắn băng đạn vào.

 Ngày xuất ngũ, cũng cái tánh lật đật, nôn nao về nhà, khi xuống xe, bà đã dậm chân dậm cẳng khóc bù lu bù loa” cái nón tai bèo tui thêu đôi chim bỏ quên trên xe rồi, hu hu”. Bà cứ buồn rười rượi, nhưng lại cười thật tươi khi tôi đưa ra cái nón ấy, thì ra bà đã tặng tôi hôm qua mà lại quên. Ấy thế mà tôi đã phải lòng bà từ hồi nào chẳng biết, còn bà cũng có vẻ…chịu chịu nhưng vẫn im lặng, vì nếu nói ra trước thế nào cũng bị la là lật đật. Ngày cưới cũng đến, vì bà nhỏ con nên tôi đi mua một đôi guốc cao gót cho bà, tới lúc rước dâu, thấy bà mang đôi khác tôi liền hỏi “guốc anh mua đâu”, bà đã tỉnh bơ trả lời “thấy anh qua rước dâu, em quýnh quáng xỏ đại đôi guốc của má, hi hi “. Rồi có thai lần đầu, có bửa hơi đau bụng là vội xách đồ đi vô bệnh viện không chờ tôi về chở. Đến khi bác sĩ nói không sao, thai mới 5 tháng mà sanh cái gì, ăn chè rồi đau bụng chứ có gì đâu. Rồi sau này, lúc con gái báo sắp sanh, bà kêu vội xe ôm chạy đại đến bệnh viện Từ Dũ, trong khi con gái lại vào sanh ở Hùng Vương.

 Tuy nhiên, cái tánh lật đật cũng đôi lúc cũng hay hay, có hiệu quả. Một bửa nọ, tôi thì đi làm, con thì đi học, má tôi thì ngồi ở sân, bà thì làm bếp ở nhà sau, có 2 tên vào dụ má tôi mua đồ khuyến mãi để lừa đảo. Lúc đó không cần ai kêu, nghe tiếng người lạ là bà từ bếp chạy lên, tay vô tình còn cầm con dao chặt thịt, 2 tên đó thấy vậy cắm đầu chạy mất dép. Năm 85, trong xóm cháy nhà, nhấp nháy 1 phút 30 giây là bà cúp ngay cầu dao điện và giấy tờ tiền bạc đã nằm gọn trong giỏ xách, tay dắt con chị lưng cõng thằng em chạy ra cửa. Có bữa, tôi chạy xe ôm về sớm, vì lu bu với cháu ngoại bị sốt nên chưa có cơm, bà đã hối thúc con cái đi mua rau mua thịt đến nổi các con la trời “từ từ má, con đi liền, chợ xa chứ gần sao”, bà đã nói “má không cần biết, ba đi làm về là phải có cơm ngay, ổng suốt ngày ngoài đường, toàn là ăn xôi bánh mì, để dành tiền lo cho tụi bây ăn học đó”. Tôi chỉ cười “thôi bà, đừng lật đật, tôi còn tắm nữa mà “, có thế thôi mà bà lại quay qua cự tôi “ừ, lật đật, nhờ cái lật đật mà ông mới lấy tôi, rồi nhờ lật đật mà nuôi 2 con khôn lớn, mua cái lật đật của tui 3 cây vàng cũng không bán, hứ”. Vậy đó, cái tánh lật đật tới già vẫn như thế, nhưng tôi đã yêu bà cũng vì cái tánh ít người có đó …

 “Ba nói chuyện với ai vậy, đồ cúng giỗ má tụi con bày xong rồi, ba đốt nhang đi…”, tôi chợt tỉnh. Bà đi xa rồi ư, 3 năm chứ ít ỏi gì, vậy mà tôi tưởng mới hôm qua, đến cái chết mà bà cũng y vậy, cái tánh cũng không bỏ, lật đật đi không trăn trối lời nào. Mới ngày nào nằm trên giường bệnh bà còn nói “dầu có bệnh gì đi nữa tôi cũng phải dự đám cưới của cháu ngoại rồi tôi mới…”. Bà ơi, 3 ngày nữa là nó lấy chồng rồi đó, thiệt tôi tức bà quá đi mất, đúng là cái đồ …cái đồ…LẬT ĐẬT!

TRẦN VIỆT SƠN