“Tui muốn hỏi… vì sao ông yêu tui
Khi ngày xưa ấy tui là… người xấu nhất”
Bùn đất lấm lem, không nghĩ về được mất
Thế mà ông cứ nhìn, rồi liếc mắt, vẩy vẩy bàn tay
Bà hỏi thì tui mới trình bày
TNXP chẳng có cô nào là người xấu nhất
Tui để ý bà, vì bà luôn đi chân đất
Dép thì không mang (sợ mòn), thật dễ thương
Buổi sáng không ngại nắng gió hiện trường
Tối về bên khung cửa dịu dàng chải tóc
Tuổi mười bảy, mà không thích kêu là nhóc
Vừa làm vừa hát ca, vô tư, chẳng sá gian lao
Sinh hoạt tập thể ngồi kế bên nhau
Nhiều khi tôi muốn nói với bà… câu gì đó
Rồi lại ngập ngừng, sao mà quá khó
“Biết người ta có ưng không”, để rồi thất vọng
À, lúc đó tui chịu rồi, luôn đợi, luôn mong
Mong ai đó ngỏ lời để mà đồng ý
Bất chợt, ông nắm tay tui, đăm chiêu, suy nghĩ
“Đợi đi biên giới về, sẽ nói, chịu không?”
Đợi thì sẽ đợi, ông cứ nói, sao cứ lòng vòng
Thì thương đó, có chịu không thì bảo!
Ơ, thì ưng, kiểu tỏ tình gì mà mạnh bạo
Giật cả mình, một nụ hôn lén trên mái tóc vàng hoe
Công tác thì tốt, bà lại không thích khoe
Chỉ huyên thuyên nói về chị này chị nọ
Tôi thương bà, trong tim xôn xao điều gì đó
Chẳng có tên, không lẽ là tình yêu?
Đã nói ngàn lần, lòng tôi bà phải hiểu
“Hiểu lâu rồi mà thích hỏi nữa, được không”
Thì được, cô gái xấu xí TNXP
Xấu rồi sao, ai biểu yêu… ráng chịu!
TRẦN VIỆT SƠN