Có một thời phượng đỏ sắc chia ly
Mẹ thầm khóc ngõ nghèo leo lét nhớ
Em thầm trao chiếc khăn thêu dang dở
Anh thầm yêu màu sim tím diệu kỳ
Có một thời chẳng toan tính nghĩ suy
Tiền tuyến gọi gói trống trường ra trận
Vở học trò lưu đầy tình thầy bạn
Nửa lớp đi để lại nửa lớp chờ…
Có một thời lòng tin lớn vô bờ
Sức trẻ nghiêng sông, khiêng rừng, vác núi
Đạp nắng mưa bom rền pháo dội
Ngực căng tràn náo nức khúc hành quân
Có một thời giành nhau nỗi gian truân
Trước giờ G chung nhau từng hơi thuốc
Một đứa ngã cả chiến hào quặn thắt
Tan trận về không ai nỡ điểm danh
Có một thời dâng hiến trọn tuổi xuân
Đứa nằm lại vô danh hay bất tử
Đứa trở về vinh quang hay tất tả
Chỉ thầm mong sống xứng một kiếp người./.
Nguyễn Việt Phát