Tết hậu co-vid

Đăng lúc: 03-12-2021 3:14 Chiều - Đã xem: 115 lượt xem In bài viết

Ảnh internet  

 Xóm tôi được gở phong toả, thành phố hết giãn cách, nhà nhà nừng vui, người người thấy thoải mái sau bao ngày cách ly chống dịch. Bà xã nhà tôi liền làm mâm cơm trước cúng ông bà sau thì cả nhà liên hoan nhẹ nhẹ. Tôi thì tự thưởng cho mình 1 lon bia cho thoả những tháng ngày chỉ toàn uống nước nóng để nguội. Lâu lắm mới uống bia, 4 tháng rồi còn gì, nên hình như hơi choáng, bên tai loáng thoáng nghe bà xã nói “cha cha, vài tháng nữa là Tết rồi, COVID vẫn chưa hết hẵn, cha con ông liệu mà cẩn thận, nhớ tuân thủ 5 k đó nghe…”, đám con cũng nhao nhao “má nói đúng đó ba “, tôi hất tay “mệt ghê, hết giản cách rồi cho tôi xả hơi chút đi, má con bà thiệt là…, thôi tôi đi ngủ đây “…

…Quay đi quay lại, Tết đã đến kề bên. Dọn dẹp nhà cửa xong, tôi soạn vài bộ đồ để ủi, bà xã đứng kế bên khều nhẹ vai tôi và nói :

 – 3 ngày Tết phải chuẩn bị 3 bộ đồ nghe, còn nữa, lấy 1 cái thau để ngoài sân có nước sẵn…

 – Chi vậy, đồ chuẩn bị thì OK, nhưng cái thau thì để làm gì, nghe ai bày vậy (tôi thắc mắc).

 – Thì về tới cởi đồ ngoài sân rồi nhúng vào thau nước, y tế bảo vậy mà.

 – Nhưng hết dịch rồi, làm vậy chi nữa, mắc công quá.

 – Chưa hết dịch đâu, nhớ lấy chai cồn đi theo, tới nhà ai cũng xịt vào người, rồi về tới nhà cũng phải xịt nữa cho chắc ăn.

 Công nhận nhức đầu thiệt, đồng ý dịch chưa hết, nhưng cái con COVID nó đi chơi ở chổ khác rồi, hơn nữa vùng mình là vùng xanh mà, đúng là bà ấy lo bò trắng răng. Mấy tháng trời trong tâm dịch, chứng kiến đâu đâu cũng thấy người bệnh, dây giăng rồi giấy đỏ khắp nơi, tiếng xe cấp cứu hú còi ngày đêm, nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ đầy đường, chán lắm rồi, giờ còn phải để ý cái này cẩn thận cái nọ, rõ là…. Trong thời gian đó, gia đình tôi chẳng ai thoát cái bệnh dịch quái ác này, trừ tôi ra, nhưng nhờ trời đều đã vượt qua, vì vậy việc bà xã lo lắng dặn dò tôi và các con đó là chuyện của bà ấy, còn tôi thì hơi khó chịu và thấy cũng hơi thừa.

 Rồi Tết cũng đến, đúng là cái hậu của đợt dịch vừa qua đã đem đến những ngày Xuân không như mọi năm, không có cảnh múa lân, chợ hoa Xuân, chùa thì giới hạn người vào xin lộc đầu năm, ai muốn vào đều phải chích đủ 2 mũi VACCIN cộng với xét nghiệm âm tính, khai báo y tế. Còn cái này mới thật bực mình, ai ra đường cũng mang khẩu trang nên ai cũng như ai, chẳng biết đâu là người quen đâu là người lạ, có xảy ra chuyện gì mới biết đó là ai.

 Tôi thì có cái tật ra đường ngày Xuân là phải ngắm này ngắm nọ cho thoả thích, với lại để xem qua những ngày dịch không biết phố phường ra sao. Sáng mồng 1, khi đèn giao thông chuyển qua màu xanh ở ngã tư gần nhà mà tôi vẫn còn thơ với thẩn ngắm này ngắm nọ không chịu đi, chợt có tiếng ai phía sau la lớn :

 – Đèn xanh rồi kìa chạy đi chứ ông già.

 – À, xin lỗi chú em (tôi quay lại), mà tôi nghe giọng sao quen quen, hình như…

 – Quen đâu mà quen, ông già lộn xộn.

 – Tao, nhà xóm dưới, vậy là quen không, tại cái khẩu trang, chẳng ai thấy ai, nếu mày mà còn phách lối ông già này ông già nọ là chết với tao (tôi vừa nói vừa kéo khẩu trang xuống sừng sộ)

 – Ủa… bác Lâm, con xin lỗi, con là Trung con ông Tám xóm trên nè, chỉ tại cái khẩu trang với cái kiếng đen nên không nhìn ra bác, con hơi quá lời, bác tha lỗi cho con nghe.

 Thấy chưa, đeo khẩu trang làm chi, chút xíu nữa là có chuyện rồi. Còn nữa, chú Út tôi thì đã hơn 90 nên hơi lãng tai, mắt thì sờ sệt. Tới nhà chú, ngoài cái việc xịt cồn khử khuẩn, mấy đứa em bắt tôi phải ngồi xa 2 m dù tất cả đã đeo khẩu trang, rốt cuộc tôi hỏi thăm và chúc Tết phải la lớn như ở ngoài đồng trống. Chú Út thì cứ hỏi đi hỏi lại “thằng nào vậy bây “, tôi thì phải gào lên cả chục lần “con là Lâm, con ông Hai Son, chú có khoẻ không ?”. Nếu mà đi chúc Tết vài người như vậy chắc tắt tiếng luôn quá, mới mồng 1 mà đã mệt như vầy chắc banh cái cổ họng sớm.

 Trưa mồng 1, trở về nhà, tháo được cái khẩu trang ra, khoẻ ơi là khoẻ. Bà xã thì chận ngay cửa ra vào, hối cởi đồ quăng vô cái thau nước. Thấy tôi không chịu cởi quần dài, bà ấy la lên :

 – Cởi ra luôn, lẹ lên.

 – (tôi nóng máu), cởi ra thì… ứ ừ… đi vô hả, vừa phải chứ, muốn tôi độn thổ với con cháu à.

 Bà ấy không trả lời, lấy một cái khăn tắm to thật to đưa cho tôi, vừa cười mĩm vừa nói “tôi chuẩn bị rồi mà quên, quấn khăn vô đi”, công nhận mệt mỏi thật. Những ngày sau, cứ ra đường uống cà phê hay đi đâu đó là tôi liền cởi phăng cái khẩu trang, chỉ khi sắp về đến nhà mới đeo lại, còn quần áo thì vứt đại ngoài sân, bà xã muốn làm gì thì làm. Hết mồng 5, tự nhiên tôi thấy nhức đầu, sốt rồi ho, mỗi lần nằm xuống là thấy khó thở, tôi cảm thấy lo lo nên nhờ thằng con gọi cho y tế phường. Cái gì đến đã đến, tôi bị dương tính, không biết bị lây từ đâu, nhưng triệu chứng nhẹ nên được cách ly tại nhà. Ở trên lầu một mình, tôi chợt nghĩ “thế là xong, không biết có lây qua vợ con bạn bè gì không, chắc do mình lơ đễnh không chịu đeo khẩu trang với lại tụ tập uống cà phê ngoài quán cô Sáu, mình thấy có lỗi với mọi người quá “. Bực bội, tức tối, hối hận, buồn quá chẳng biết làm sao, thôi thì bắt chước mấy cái phim Hàn quốc gì đó, hở có chuyện buồn thì lên núi la um sùm “trời ơi, trời ơi…”

…..

 – Dậy đi ông ơi, nằm mơ thấy gì mà la ghê quá vậy.

 Tôi giật mình, thấy bà xã đứng kế bên, vẻ mặt lo lắng. Tôi tự bấu vào tay mình 1 cái, thì ra tôi xỉn nên nằm mơ. Nắm tay bà xã, tôi kể lại giấc mơ và nói :

 – Tôi mơ thấy mình bị COVID, nặng lắm, chung qui là do tôi ỷ y không đeo khẩu trang, uống cà phê tụ tập đông người, về nhà còn cự nự vụ cởi đồ bỏ vào thau nước. Tôi thấy lời nhắc nhở của bà là đúng, dịch thì chưa hết hẳn, sơ sẩy là dính ngay rồi làm khổ gia đình và chung quanh, tôi hứa nghe lời bà, chấp hành 5 K, xin lỗi bà nhé, cho hun một cái nghe!

 – Thôi, dẹp đi, giới hạn tiếp xúc gần (bà xã vừa nói vừa ngoe nguẩy xuống bếp), rửa mặt súc miệng rồi ăn cơm, nhớ đeo khẩu trang nha!

 – OK, chấp hành ngay, bà xã đáng yêu!

 TRẦN VIỆT SƠN