Em nằm trên võng đu đưa
Ôm ảnh anh vào lòng, em ru anh thức
À ơi!
Mẹ ru anh ngủ ngày xưa
Em ru anh thức, bây giờ anh ơi!
Mẹ ru ngọt giọng à ơi!
Ru anh thức, biết chọn lời nào đâu
Anh đi biển rộng sông sâu
Em chờ em đợi bao lâu anh về!
Anh đi vì một lời thề
Bao giờ hết giặc, anh về cùng em
Trải qua gió núi mưa ngàn
Nước nhà hết giặc, anh còn nơi đâu!
Hãy thức cùng em
Cho em dãi bầu tâm sự
Ngày tháng anh đi, con nhớ em mong
Nhiều đêm trong đèn, em ngồi tựa cửa
Cơn gió lạnh về, em ngóng ra ngoài ngõ
Mỗi lần nhầm, lòng lại những bâng khuâng
Con lớn cả rồi, anh có biết không
Chúng giống anh, từ nụ cười ánh mắt
Nhìn các con, em làm sao cầm được
Nước mắt cứ rơi, nước mắt cứ tuôn trào
Nhìn ảnh anh, em lại nhớ ngày nào
Vui sống bên nhau, với tháng ngày hạnh phúc
Anh không ngủ, vì có em ru thức
Ôm ảnh anh vào lòng nhớ lắm anh ơi!
Em ru chưa hết một lời
Mà anh thức suốt cuộc đời nguời ru./.
Chu Khắc Tuyên