Mô Phật!
Tôi giật mình nhìn thấy
Bạn tôi
Mặc áo cà sa
Tay lần tràng hạt
Bạn tôi
Trong chiến tranh một con người không bao giờ sợ chết
Tháo bom nổ chậm, dò mìn
Đôi tay mềm thon đẹp
Đã nhiều lần
Làm bom địch lặng im
Bạn tôi
Cô thanh niên xung phong ngày ấy
Má phính
Ngực căng tròn, nẩy hạt
Da trắng mịn màng trông thật là xinh
Mấy anh liếc mắt đưa tình
Nàng đều từ chối làm thinh giữ gìn
“Bao giờ chiến thắng em về
Chờ anh xuất ngũ ta thề cùng nhau”
Bốn mươi lăm năm gặp lại
Tần ngần không nhận ra nhau
Aó cà sa
Cạo đầu, xuống tóc
Tu ở chùa đã mấy mươi năm
Đôi mắt xưa đen tròn như không còn ký ức
Trông lờ đờ đùng đục lơ ngơ
Hàng ngày tựa cửa chùa tụng kinh gõ mõ
Không chồng con, không lập gia đình
Cứ sống thế nương nhờ cửa Phật
Mô Phật!
Trên cõi niêt bàn Người có biết
Một con người vì nước vì dân
Mà nay xa lánh cỗi trần
Đi vào thế giới tâm linh niết bàn./.
Ảnh có tính chát minh họa (Internet)
NGÔ VĂN TUYẾN