Năm mươi năm, về ôn lại Trường Sơn
Thuở cùng đồng đội mở đường ra trận.
Tuổi xuân xanh đôi gót hồng chân chất
Gửi lại quê mơ ước tuổi phượng hồng.
Em lên đường theo đoàn quân xung phong
Là lính Trường Sơn “Chân đồng, vai sắt”.
Đạn bom thù không làm em chùn bước
Phơi phới niềm tin, em sáng rực cung đường.
Thời đó, em cũng xinh như bông hoa rừng
Môi chúm chím, đôi má hồng ửng đỏ.
Nhiều ánh mắt, ối chàng trai dòm ngó
Mong ngày trở về sẽ ngỏ lời yêu.
Nhưng phận đời cũng lắm lắm phiêu diêu
Nắng gió Trường Sơn làm má em cháy sạm.
Cơn sốt rừng làn môi em thâm tím
Em thành gái già trước lúc ra quân.
Về quê hương, đằng đẵng thời bao cấp
Bệnh tật Trường Sơn đeo đẳng khôn nguôi.
Một mình nuôi thân mà cứ khó suốt đời
Nhìn người ta có đôi, giầu con giầu của.
Xóa bao cấp, người người theo chiều gió
Em vẫn thân cò, bắt ốc mò cua.
Mái tranh nghèo, xiêu vẹo dưới nắng mưa
Tường vách hở, gió lùa đâu che đấy.
Vẫn biết rằng cuộc sống cô đơn là vậy
Cả đời người không hơi hướng đàn ông.
Mãi gần đây nhờ Hội Thanh niên xung phong
Tặng nhà tình nghĩa, nguồn “Vin Group”.
Đồng đội, ban nghành, dòng họ đến mừng
Người tặng một trăm, người dăm ba chục.
Giúp em sắm bàn, giường, mua thêm vật dụng
Thêm chiếc ban thờ, thờ bố mẹ, gia tiên.
Từ đó đến nay cuộc sống khấm khá lên.
Hàng tháng còn thường xuyên có tiền trợ cấp.
Nhờ có Hội mà cuộc sống em ổn định
Hội Cựu TNXP thay đổi cuộc đời em.
Bà Dương Thị Thái người thứ 5 hàng đầu từ phải sang
Hà Đỗ Tú