Hôm nay tình cờ gặp em trên phố
Vẫn nón tai bèo tóc dài xõa ngang vai
Theo thời gian, nhan sắc nét hồng phai
Sáu mươi rồi, em sao còn trẻ nữa
Tay lấm lem giữa bộn bề vôi vữa
Nhưng nón tai bèo ngày ấy vẫn không quên
Em vẫn nhớ ngày tôi chưa kịp biết tên
Tặng em nón, rồi gọi em bằng “ấy”
“Ấy’ ngày đó, mắt tròn đen láy
Cứ lén nhìn tôi, cười tủm tỉm, lại quay đi
Tôi thật tình không hiểu, cứ ngu si
Con tim “ấy” loạn nhịp, tôi nào hay biết
Rồi một ngày mãi mê trong công việc
Nón tai bèo tre gai xé rách làm hai
Em gãi đầu đỏ mặt tía tai
“Anh…anh còn nón cho em cái khác”
“ Ấy” có sao không, kìa dấu trầy trên mặt
“Em… không sao”, tôi lột nón vội đưa
“Còn anh…”, đàn ông mà, quen dãi nắng dầm mưa
Chỉ lo “ấy” đen da tóc vàng như lúa
Em bây giờ con lấy chồng xa, thân góa bụa
Làm phụ hồ vất vả cô đơn
Nhìn tôi, em liếc, mặt vẻ trách hờn
Phải chi hồi đó, anh ngỏ lời thì em sẽ…
Anh đừng lo, đời vẫn vui, em cười khe khẽ
Chúc tôi vui với cuộc sống hôm nay
Lau mồ hôi, xoay mãi trong tay
Em sẽ giữ nón anh cho, làm kỷ niệm.
Trần Việt Sơn