Chiều chiều gom nắng đầy tay
Khép hờ đôi mắt gửi ngày vào đêm
Bà tôi ngồi vẹt bậc thềm
Đợi người thiên cổ lòng thêm buồn rầu.
Cuộc đời gồng gánh bể dâu
Mấy lần bà chít lên đầu khăn tang
Thờ chồng, thờ vọng hai con
Bà tôi lệ đắng lăn mòn áo nâu.
Lần hồi đếm giọt mưa Ngâu
Gối đầu lên ánh trăng thâu bà chờ
Tháng bảy lòng cứ bơ vơ
Một chiều hóa đá bên bờ sông Ngân./.
Nguyễn Viết Lợi (Hà Sơn Tuyền)
Nghệ An