Có đôi khi tôi ngồi nhớ lại
Chiếc áo năm xưa, chiếc áo xung phong
Chiếc áo nếu còn, chắc sút chỉ, nút thì bong
Nhưng đong đầy trong đó bao niềm ký ức
Ngày hòa bình, tôi lên đường nô nức
Tình nguyện ra đi, háo hức vui tươi
Chiếc áo khoác lên, tâm trạng đầy vơi
Tự hào lắm, chiếc áo thơm mùi vải mới
Rồi lên rừng, bao gian nan chờ đợi
Như trêu ngươi, người thư sinh thành phố ngày nào
Đã đôi lần tre gai xé rách bươm lưng áo
Xuống giếng giặt đồ, áo bạc không hay
Kỷ niệm ngọt ngào, có cô gái đưa tay
“Đưa đây em vá, ngày mai em trả”
Áo màu xanh, em lại xen vào màu nắng hạ
Miếng vá vàng chanh, đường chỉ lên ruộng xuống bờ
Chiều cuối tuần, nhìn áo, em lại nghĩ vu vơ
Để bạn chọc, “áo con trai lại ở trên giường con gái”
Má ửng hồng, ấp úng “ảnh nhờ tao vá lại”
“Ảnh là ai, mày phải giải thích, vì sao”
Thế rồi em đi xa, năm tháng qua mau
Áo ngày xưa đó, vấn vương tôi một thuở
Ấm áp con tim, một thời bỡ ngở
Chiếc áo xanh không còn, nhưng tôi nhớ mãi, em ơi!
TRẦN VIỆT SƠN