CON ĐƯỜNG NƯỚC MẮT
Giải thưởng trong cuộc thi do Bộ GTVT và Hội NVVN, ban đầu có tên là Nước mắt con đường.
Trường ca
Kính tặng:Lực lượng Thanh niên xung phong chống Mỹ,
Ban Xây dựng 67 Anh hùng
(Trích trong TRỊNH NGỌC DỰ
THƠ VÀ TRƯỜNG CA TUYỂN CHỌN[1])
KHÚC I: Ra đi
Chúng tôi đi từ con đường tới con đường
hương cốm mùa thu chị chọn từ những bông nếp sẫm hạt
mùa vàng cơm thơm, vại dưa và nồi cá thơm mùi lá nghệ
lời mẹ kể về cha những đợt dân công mạn ngược Điện Biên
tiếng pháo cao xạ ì ầm,
những cụm khói trắng tan nhanh trên bầu trời.
Buổi ấy con trai lớp lớp lên đường
con gái bỏ ngang buổi gặt
lòng cảm thấy cồn cào như lửa đốt
những đêm trăng rải vàng trên mái nhà, mảnh vườn quen thuộc
mà sao trăng như chưa tròn hết
con đường mờ hơi sương
giở trang sách, bồn chồn gấp lại
có tiếng người giục gọi nơi đâu!
Chúng tôi lớn lên,
chưa ai ra khỏi cánh đồng và con đường tới lớp
hạt lúa củ khoai thân thiết bao đời
làm một nửa cho mình và nửa kia cho tiền tuyến
mặt trận dẫu xa nhưng tiếng súng đã gần
những tin tức người thân vọng lại
Biết mặt trận là cái gì rất lớn
là lương thực bộ đội ăn
là viên đạn bắn quân thù
là con đường nối từ hậu phương ra tiền tuyến
tin chiến sự mỗi ngày đến gần hơn…
Chúng tôi đi từ rặng tre xanh, những phố nghèo thành thị
nhà máy vừa xây bom Mỹ dội đêm ngày
Chúng tôi đi từ đồng bằng sông Hồng, sông Chu, sông Mã,
sông Lam, sông Gianh, Nhật Lệ …đang chờ
Chúng tôi đi từ buổi nhập ngũ cả làng như ngày hội
đứa chưa đủ cân thì “độn” thêm cân
đứa chưa đủ tuổi, xin thêm ngày thêm tháng
màu cỏ úa là màu quân phục “Ba sẵn sàng”
chiếc ba lô là hành trang vào tuyến lửa
giọt nước mắt mẹ mừng thành nỗi nhớ lúc ra đi
Ảnh internet
Chúng tôi rời cái nôi xóm làng qua rộng dài đất nước
thấy biển trập trùng và núi dâng cao
đêm hành quân bàn chân phồng rộp
ngày máy bay Mỹ rượt trên đầu
qua trung du những vùng đồi nắng gắt
những con đường bụi đỏ ba-zan
đất Quảng Bình bom cày đạn xới
vùng “cán xoong” là đích chúng tôi nhằm
Vượt phà Gianh, dọc đường Ba Trại
những Khương Hà, Cù Lạc, Cổ Giang…
bến Xuân Sơn trong xanh mắt biếc
những bản làng thấp thoáng bóng cau non
Chào cửa rừng! Cuộc hành quân đang tiếp
nơi chúng tôi là muôn ngả đường rừng
dốc phải hạ cho đoàn quân vượt dốc
đường phải thông, xe kịp tới chiến trường!
(còn tiếp)
Trịnh Ngọc Dự
[1] Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam, 2020