Có đôi vợ chồng cuối tuần dạo phố
Chợt họ reo lên, mừng tựa gặp may
“Dép râu kìa”, hồn họ bổng mơ bay
Nhớ ngày xưa ấy, quãng trời kỷ niệm
Anh có nhớ những ngày thù xâm chiếm
Chiến đấu bên nhau, dép râu mòn, đứt cả quai
Anh cởi dép tặng em, mà run cả bàn tay
Ôi gót hồng vẫn đẹp, dù qua bao gian khổ
Em biết không, đôi lúc tim anh ngàn sóng vổ
Khi nhìn em tải đạn chuyển thương
Đôi dép râu đi khắp mọi chiến trường
Em luôn giữ kỷ, coi như là báu vật
Tôi tin là em nói thật
Vì đó là nghĩa tình đồng chí thiêng liêng
Và cũng là một chút tình riêng
Không dễ gì có được, đời xung phong ngày đó
Em nhớ mãi, ngày đêm anh rị mọ
Lấy tre chuốt, làm đồ rút quai dép cho em
Có bữa lội ruộng, thấy quai sao lại dịu mềm
Thì ra con đỉa, em ngất đi vì sợ
Thời gian qua mau, em bây giờ là vợ
Anh là chồng, là cha của những đứa con
Chúng phải biết tình yêu một thời đã chọn
Của đôi ta, mượn đôi dép râu kết sợi tơ hồng .
TRẦN VIỆT SƠN