Cứ mỗi lần vào mùa hoa phượng nở
Tháng bảy về, em lại đến thăm anh
Nghĩa trang liệt sĩ trời ngập màu xanh
Em áo màu cỏ úa, như buổi đầu gặp gỡ
Ngày đi thanh niên xung phong, em còn nhiều bỡ ngỡ
Lơ ngơ không biết gì, tự nhiên có ai đó kề bên
Chỉ dẫn từng li, từng chút, dù không biết tên
“Sếp đó”, bạn bè hay trêu chọc
Ổng nhắm mày rồi, có ngày mày khóc
Vì ổng đăm đăm, mặt ngầu, nhưng… dễ thương
“Đồng chí có hiểu không”, lòng em đã vấn vương
Đêm về nhớ nhớ, không lẽ yêu rồi ai đó
Ra biên giới, ai đó thường hay nhăn nhó
Tải đạn cáng thương phải nhanh nhẹn, biết không
Mắt rướm lệ, tay chân lóng nga lóng ngóng
Chắc để ý mình, ai đó mới quan tâm
Một ngày nọ, ngồi cạnh, gió lạnh căm căm
Ai đó mới chịu nói, “anh…ờ…thương em lắm”
Anh choàng tay qua vai, em thấy mình thật ấm
“Hãy chờ anh”, khi biên giới yên bình
Rồi anh mãi mãi đi xa, lấy ai em vòi vĩnh
Từng gói lương khô, giọt nước giữa rừng
Đau xót cỏi lòng, trời như sụp đổ, nhưng…
“Em phải mạnh mẽ lên”, lời anh còn đó
Hơn bốn mươi năm, trăng mờ rồi trăng tỏ
Em vẫn chờ anh, phòng không chiếc bóng
Em vẫn chờ anh, dù chỉ là trong giấc mộng
Một ngày bên nhau, trọn nghĩa vợ hiền!
TRẦN VIỆT SƠN