
Ảnh internet
Bây giờ các em đang ở đâu
Đường vắng quá hoa sim rơi lả tả
Con sông Liêng[1] chần chừ bỗng chia đôi ngả
Cỏ mùa xuân thắp triệu triệu mặt trời
Tôi mải mê với quá khứ bồi hồi
Sao quen quá con đường qua dốc Cọp
Tôi bỗng thấy bên đường có mộ bia ghi nắn nót
“Liệt sĩ Nguyễn Thị Thu Sương 1952 – 1970”
Cái gạch nối mỏng manh có 18 tuổi em ơi
Có thế thôi ư, một đời ngắn ngủi
Cái gạch nối một thời sôi nổi
Một thời đất nước không bình yên
Trời miền Trung thăm thẳm trang nghiêm
Đốt nén hương cho em gió tạt bùng thành đuốc
Anh ngồi đây lòng không sao nguôi được
Mặt đất chảy nhoè qua kẻ bàn tay run run…
Biết nói gì khi nghĩ đến các em
Chiếc lược gãy còn vương vương sợi tóc rối
Mảnh gương vỡ qua bao lần bom dội
Lọc thời gian sáng mãi đến bây giờ
Ôi con đường ngày xưa em ước mơ
Nay đã nối về thành phố
Con suối xưa em gội đầu dang dỡ
Nay đã thành đập thuỷ điện giữa rừng
Mừa xuân rưng rưng
Mùa xuân rưng rưng…
Nguyễn Văn Tám
[1] Sông Liêng, còn được biết đến với tên gọi khác là sông Vệ, là một con sông ở tỉnh Quảng Ngãi, Việt Nam. Sông này bắt nguồn từ vùng núi phía nam huyện Ba Tơ và có một số chi lưu ven biển, bao gồm sông Vực Hồng và sông Phú Thọ. Sông Vệ có tổng chiều dài khoảng 80 km và diện tích lưu vực là 1.257 km²









































































