Thời mới biết yêu, tôi chúa ghét cành bông giấy
Gai sướt tay nàng, xót lắm trong tim
Ghét cái xe, lúc chở nàng, bổng dở chứng nằm im
Không đạp được, nàng bỏ đi giận dỗi
Đi TNXP, tôi và nàng cùng chung đại đội
Ghét nắng chói chang, sơ cứng tóc nàng
Ghét đôi dép râu, cứ sút quai rồi mòn láng
Làm gót hồng, chai cứng thấy mà thương
Rồi những ngày làm đêm, tôi ghét những giọt sương
Vai nàng đẫm ướt, chắc là lạnh lắm
Ghét giọt nước phèn, vô duyên lạ lẫm
Áo nàng rách bươm, vá miếng trắng miếng xanh
Ghét rừng biên giới, bom đạn xé tanh banh
Cáng thương, nàng vấp ngã, tay đau mặt bầm tím
Ở cái nơi ngồi bên nhau là chuyện hiếm
Thì sao thấy được cái nhăn nhó của nàng
Ghét cái võng, cái ba lô, nàng luôn mang
Phải để tôi thế vào thì… hay biết mấy
Ghét hoa bí vàng, sao mà… hên đến vậy
Luôn nằm trên tóc nàng những lúc dừng quân
Ghét cái nụ cười đẹp tựa cả mùa Xuân
Với ai đó, không với tôi, tức thật!
Chiến thắng trở về, cái mà tôi ghét nhất
Chính là… ghét tôi, vì chưa dám ngỏ lời…
…..
Thôi tỉnh dậy đi ông xã của tôi ơi
Cứ ghét rồi cười, bâng quơ thương nhớ
Em đã là của anh, an tâm, xin đừng mớ
Người có quyền ghét bây giờ, chính là em!
TRẦN VIỆT SƠN