Ảnh: Internet
Tháng Ba lại về, lòng rộn ràng khó tả
Lấy đồng phục cũ ra, rồi lại cất vào
Ở nơi xa, không về được, sao cứ nôn nao
Đành phải viết vài dòng, cho vơi nổi nhớ
Ngày ấy, bạn bè thường gọi mày tao mi tớ
Phải quên đi, để gọi “đồng chí” và tên
Dép râu, nón tai bèo, áo cỏ úa xông xênh
Giữa trưa nắng, mồ hôi tuôn ướt sũng
Lần đầu cầm cuốc leng, đứa nào cũng vụng
Rồi cũng quen dần, nước về ngập dòng kinh
Con gái tóc cháy vàng, nhưng …mặt vẫn xinh
Con trai thì đen đúa, tướng như… lực sĩ
Chiến tranh nổ ra, biên giới Tây Nam trực chỉ
TNXP, chiến đấu, cáng thương
Đào hào, tải đạn, làm đường
Gian khổ đấy, nhưng vẫn vô tư ca hát
Đạp gai, trượt ngã, chỉ đau trong chốc lát
Lại lên đường, cười vui “chẳng có gì đâu”
Đồng đội hy sinh, khóc, rồi nén nổi đau
Xông ra phía trước, vì bình yên cho Tổ quốc
Thời hào hùng ấy dễ ai có được
Hơn bốn mươi năm, dù đã gối mõi, tóc pha sương
Luôn tự hào, tôi thanh niên xung phong, một chặng đường
Làm sao quên được, tháng ba ơi, cho tôi gởi…nhớ!
TRẦN VIỆT SƠN