Hàng chục vạn người con của Thủ đô đã tình nguyện lên đường chi viện cho chiến trường miền Nam. (Ảnh: Kim Hùng/TTXVN)
Nhớ lời anh HẸN em CHỜ
Từ khi xanh mái tóc – giờ bác lau
Mà vẫn chưa được gặp nhau
Anh đi đánh giặc nơi đâu chưa về?
Một ngày nên nghĩa phu thê
Em CHỜ anh HẸN ngày về thì không
Lửa xuân âm ỉ trong lòng
Em xay – sàng gạo đếm vòng tròn quay
Để rồi cho đến xuân này
Đốt trang nhật ký tháng ngày chờ mong
Vẫn là một chuỗi số không
Thành dây tràng hạt – thành vòng khăn tang
Thủy chung sống với dở dang
Cho lòng yên ả dịu dàng bên anh
Tấm hình đen trắng long lanh
Tóc em xõa trên ngực anh – nào ngờ
Lồng trong khung kính để thờ
Tình yêu đẹp mãi trong mơ một thời
Nhớ anh em gọi anh ơi
Ra đi anh – để cho vơi nỗi buồn!
Anh không ra nổi cái gương
Nhìn em anh thấy có thương không nào?
Chỉ thương cô gái má đào
Như Kiều trong ảnh tựa vào ngực anh!
Ngày ấy nóng bỏng chiến tranh
Sông quê cuồn cuộn sóng xanh mây hồng
Mẹ tiễn con – Vợ tiễn chồng
Người yêu ôm tặng nụ hồng người yêu
Anh đi bữa ấy em chiều
Trao cho anh để thương yêu trọn đời
Giọt máu để lại anh ơi
Trời không cho để thành người con mơ!
Cho nên em vẫn đợi chờ
Dù anh về ở trong mơ anh à
Giờ em tuổi đã về già
Anh vẫn trẻ thế vẫn là thanh niên
Ngực em để tấm ảnh lên
Ôm cho đỡ nhớ đêm đêm thì thầm
Em vui với cảnh đơn thân
Vì yêu anh chỉ một lần ấy thôi!
Khi nào kết thúc cuộc đời
Thì lời CHỜ – HẸN về trời cùng nhau
Chẳng còn gì nữa để đau
Ôm nhau ta ngủ bên nhau đời đời!
Nguyễn Hồng Quang
Hội VHNt tỉnh Thái Nguyên