Ảnh internet
Ai ru con vọng ngày đêm
Em nghe nẫu ruột khát thèm tiếng ru
Không tu lại hóa ra tu
Chiến tranh đã cướp lời ru mất rồi!
Tuổi xuân đang độ hai mươi
Chúng em phơi phới giữa nơi chiến trường
Đêm ngày tải đạn cáng thương
Bắc cầu, bạt núi mở đường Trường Sơn
Giữa “tọa độ chết” đếm bom
Phất cờ thông tuyến đường mòn xe qua
Gồng mình nối nhịp cầu phà
Xăng dầu đường ống dài ra chiến trường
Sốt rét hành hạ đối cơm
Hàng trăm thứ khổ đổ dồn lên vai
Chúng em chẳng kém con trai
Hy sinh cũng hóa tượng đài nước non
Về quê khấp khởi mừng rơn
Nào ngờ năm tháng cô đơn héo sầu
Chẳng ai may được làm dâu
Đứng chờ mong đợi bạc đầu héo hon
Năm em liều ngậm bồ hòn
Cầu trời “đã kiếm được con” cho mình!
Chín em còn lại trúc xinh
Vẫn còn đứng nép bên đình ngóng trông
Biết tin mà nghẹn đắng lòng
Thương phận má hồng – lật đật chồng con
Một thời vì nước vì non
Hy sinh tất cả – không con đơn mình!
Quê tôi thành phố lung linh
Các em không có gia đình ở đâu?
Hỏi các em bảo kiếp sau
Chúng em sẽ được làm dâu như người![1]
Nguyễn Hồng Quang
TDP Kim Tỉnh, phường Trung Thành, TP Phổ Yên tỉnh Thái Nguyên
[1] Chị Nguyễn Thị Xuất – Chủ tịch Thành hội Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên – cho biết Hội TNXP TP Phổ Yên có 14 chị em đã không lấy được chồng do ảnh hưởng chất độc da cam ở chiến trường, trong đó có 5 chị em đã dấn thân để được quyền làm mẹ!