Chị lặng lẽ một mình nơi xóm vắng
Mấy chục năm sau kết thúc chiến tranh
Bất chợt sáng nay chùm hoa xoan nhàu nát
Khoảng lặng ùa ra trong cánh cổng nhà mình!
Chị đem áo hong lại thời xuân trẻ
Sợi dây trùng nhăn hết vệt sống lưng
Thấm nước bọt vuốt lại từng năm tháng
Ngón tay ngầy, nước mắt rưng rưng!
Đồng đội ơi! Đồng đội ơi! Chị gọi,
Gánh đá về sân chị dựng lại Trường Sơn
Chị dựng lại cầu phà, bến bãi
Dựng lại tiếng cười trong đạn trong bom.
Mình chị hát bài ca kéo pháo,
Mình chị hát bài ca mở đường
Một mình nguỵ trang, một mình xây trận địa
Hồn thẫn thờ đón lõng cả bốn phương!
Rồi chị giở bao nhiêu trang nhật ký,
Mỗi một trang chị gấp một con thuyền
Thả dày đặc dưới chân ngọn nến
Chị gọi hoài con bống chẳng thấy lên!
Chị cứ gọi trong lặng im của đá
Rồi xõa tóc che Trường Sơn sắp một mùa mưa.
Nguyễn Minh Khiêm
Cựu TNXP N42. Thanh Hoá