Cựu chiến binh Phùng Văn Quán bên chiếc gậy Trường Sơn năm xưa, hiện được ông lưu giữ tại nhà như kỉ vật. Ảnh internet
Kỷ niệm chiếc gậy Trường Sơn
Hành quân, tay chống đường trơn dốc đèo
Vai ba lô nặng lá reo
Xuyên rừng đêm tối đi theo đường mòn
Lốt gậy nhỏ in dấu son
Đi vào lịch sử Trường Sơn anh hùng
Đến ngày chiến thắng lẫy lừng
Bắc Nam sum họp em mừng về quê
Thế là đã trọn lời thề
Đánh thắng giặc Mỹ mới về quê hương!
Ba lô chiếc gậy Trường Sơn
Cất làm kỷ niệm chiến trường năm xưa
Ngồi vá áo hong nắng trưa
Nhớ thương cô gái năm xưa má đào
Sốt rét gầy yếu xanh xao
Dưới mưa bom đạn không nao núng lòng
Em khâu vá áo ngóng trông
Vô tình tay buốt đáy lòng kim châm
Ơi cô Thanh Niên Xung Phong
Một thời “dám chết” má hồng Trường Sơn
Cô hát “Em vẫn còn son…”
Lính nghe cô hát mừng rơn nao lòng
Làm cho anh lính phòng không
“Ước gì ta được về trong một nhà”!
Những người lính ước thật thà
Hóa ra xa xỉ như là diêu bông
Giờ cậy chi nữa má hồng
Muốn quên nhưng lại trong lòng không yên
Trường Sơn kỉ niệm khó quên
Như là chiếc gậy ngày đêm bên mình
Chiếc gậy chẳng phải vô tình
Đứng cho em vịn vai mình đứng lên
Ai còn đào đất tìm tên
Ai tìm lốt gậy đi tìm người xưa
Cô hát ngày ấy vẫn chưa
Vẫn chờ người lính hẹn xưa trở về!
Nguyễn Hồng Quang
Hội VHNT tỉnh Thái Nguyên