Ảnh internet
Gió luồn lỗ kim, mẹ tôi cười nheo mắt
Cầm ngọn chỉ bay, ngỡ đã xâu vào
Bốn ngón tay vẫn cầm kim, cầm chỉ
Mẹ nói với ai – chả thế – thảo nào!
Tay đưa kim chuốt tóc mẹ khâu
Miếng vá nách xưa đã bung sợi chỉ
Tấm áo xanh, mẹ mặc ngày đánh Mỹ
Còn xanh nguyên kỷ niệm Trường Sơn
Áo phơi dưới hầm, cũng trúng mảnh bom
Cô TNXP vẫn đang ngoài đường ống
Vẫn đang mở đường, phất cờ thông tuyến
Cho xe vào tập nập ngày đêm
Mẹ tôi vá lành miếng rách chiến tranh
Lại gấp lại cất vào trong tủ
Cất cả những lá thư, mẹ vừa xem vàng ố
Rười rượi buồn, chẳng biết nhớ về ai?
Ôi thương sao bàn tay mẹ sần chai
Tôi chẳng biết tài như thế nào gọi là vá nách?
Thời 4.0 nhanh như tia chớp
Vậy mà mẹ tôi giờ vẫn ngồi vá áo xâu kim.
Một tấm hình sáu – chín trắng đen
Hình ảnh mẹ tôi đẹp như hoa hậu
Cô TNXP ngồi chuốt kim lên mái tóc xanh vá áo
Bên suối Trường Sơn dưới bóng nắng lung linh!
Mẹ ơi – con yêu mẹ như bóng với hình
Con xin mẹ thôi đừng vá gì thêm nữa
Để mũi chỉ, đường kim miếng vá xưa nó ngủ
Được ấm lành, mẹ ru cháu cho vui!
Nguyễn Hồng Quang
Tổ dân phố Kim Tỉnh, phường Trung Thành, Tp Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên