Một miến ký ức là đâu
Mà sao ta vẫn thẳm sâu chốn này…
Con đường rừng núi gió mây
Tuổi xuân má thắm hây hây nụ hồng
Bỗng đâu vàng vọt chiều đông
Trong cơn sốt rét rùng rùng chuyển rung…
Môi thâm mắt đã lên quầng
Tóc xanh rụng trọc… se lòng xót xa!
Cắt cơn ta lại xông pha
Phá bom trọng điểm xe qua trập trùng
Gặp nhau sau trận bom tung
Lại đưa tiễn bạn trắng rừng mây tang!
Xe lên nặng những chuyến hàng
Lại vui ríu rít mơ màng… ngày xuân!
Thương nhau chưa kịp một lần…
Đã xa mãi mãi… thất thần trông theo
Đường tình khúc khuỷa cheo leo
Sớm mai còn gặp… mà chiếu đã xa…!
Chiến trường thì cứ giục ta
Quên ăn quên ngủ xe ra xe vào
Chiến dịch nối tiếp ạt ào
Con đường huyền thoại sóng trào quân đi
Mùa xuân đại thắng… thần kỳ!…
Ta về với mẹ bến Ny[1] lụa đào…
Cuộc đời trang mới lao xao
Nhớ thương đồng đội… gặp nhau là cười!
Một thời xông trận… còn ai?
Đã từng nếm trải đêm ngày tử sinh
Thành miền ký ức huyền mình
Miền thiêng là cõi nhiệm linh bạn bè…
Thẳm sâu đêm vắng lắng nghe
Tiếng chuông cầu nguyện… vọng về ngân ngân….
Tỉnh mơ xa lại thấy gần
Trường Sơn rầm rập bước chân quân hành!
Một miền ký ức xa xanh!
31/3/2022
HỒ BÁ THÂM
[1] Hư cấu, tượng trưng bên ni bên nớ theo phương ngữ Nghệ Tĩnh.