Có ngờ đâu giây phút ấy, rừng đào
Mưa tầm tã là giây phút cuối
Rừng khép lại một khoảng trời biên giới
Hai cung đường…thành hai phía bão lay!
Chiến dịch liên miên đêm nối sang ngày
Hơi nóng trườn qua buốt như lách nứa
Môi cong rộp hừng hừng than lửa
Quệt áo quần có thể lửa bùng lên
Nắng gió nghìn năm đá sắc nhọn như tên
Vách núi dựng không chỗ bàn chân đặt
Người quắt lại như măng le măng sặt
Lá han rừng quất nát thịt da
Giá lại một ngày mưa ướt đẫm hai ta
Áo em mỏng như là chẳng có
Anh mê mải ngắm rừng hong gió
Xế nắng rồi lá còn bết vào nhau
Chẳng cơn cớ gì mưa dài đến nôn nao
Mưa như thể cho mình ghì xít lại
Trong cơn mưa em có nghe rừng cháy
Bởi âm thầm nên lửa táp vào trong
Sấm chớp cầm chừng như cố nén cơn giông
Gió vặn xoắn rít ngầm trong vách đá
Không giấu được lòng suối khe vật vã
Nước dậy thì đổ trắng thung mây
Rừng nép vào rừng cây nép vào cây
Tóc trong tóc thì thầm lời em ngỏ
Gió ơi gió hãy cuồng lên nữa gió
Để cho cây nghiêng ngả vào nhau
Em ơi em nay đường mở về đâu
Tiếng bộc phá âm âm đèo vọng dội
Anh đứng lặng chỗ ngày xưa mưa xối
Em ngỏ lời…giờ gió mới cuồng lên
Nguyễn Minh Khiêm
Cựu TNXP N42 Thanh Hoá