Trở lại Sài Gòn một ngày tháng Tư đầy nắng
Bỏ lại sau lưng cái lạnh cắt da
Đất Mỹ xa xôi, trời vẫn nổi phong ba
Tim hồi hộp trở về nơi chôn nhau cắt rún
Quê hương mình từ lâu đã im tiếng súng
Nhớ làm sao ngày tôi mặc áo xung phong
Ra đi, mang bao ước vọng trong lòng
Bên đồng đội ca những bài cách mạng
Rồi đốn cây, đan tranh, dựng lán
Làm quen với cuốc đất, trồng khoai
Làm quen tiếng kẻng buổi sớm mai
Bữa cơm trưa giữa rừng, chỉ bo bo và canh toàn quốc
Lâu lâu có bạn đem lên thịt xào mắm ruốc
Cả bọn dành nhau một bữa hết sạch trơn
Tất cả đều không tính thiệt hơn
Cùng chia xẻ vui buồn hay chuyện… yêu ai đó
Dầm mưa, lội suối, băng rừng, mưa gió
Chỉ là thường tình của con gái chúng tôi
Tóc khô ráp, mặt vẫn tinh khôi
Làm vất vả mà vẫn cười vui rộn rã
Nhớ cái ngày lội suối, băng rừng té ngã
Tự nhiên có ai lại hỏi và… đỡ đứng lên
Chân trầy tứa máu vẫn không rên
Còn vênh mặt trả lời “có gì đâu mà hỏi”
Rồi mặt đỏ hồng, tim sôi réo gọi
Bình thường thôi mà, chỉ là tình đồng chí
Bên nhau lúc khó khăn, cớ gì mà suy nghĩ
Rồi ngẫm cười, một thoáng vu vơ
Phải về thôi bao năm tháng đợi chờ
Gặp lại đồng đội bên nhau ngày ấy
Sẽ ôm, sẽ cười, sẽ khóc, tay nắm bàn tay
Cho thoả nhớ, thoả mong những ngày xa cách.
TRẦN VIỆT SƠN