Ảnh internet
Mẹ ngồi dãn lưng, sau những ngày qua Tết.
Đỏ thắm bờ môi, trầu xanh lá vườn nhà
Hương bưởi thơm lừng, chuyển vụ đơm hoa
Lối mòn nhỏ, lá vàng rơi nghiêng ngả!
Lăn lóc bên thềm, cau non rụng trái
Trỉu nặng nhớ nhung, mẹ yên lặng ngậm ngùi
Thương những đứa con đi xa, Tết không về được?
Các con đi: vì quê hương – Đất Nước
Mẹ chủm chỉm cười, trầu chín đỏ bờ môi
Mẹ ơi: Đã mấy chục năm rồi?
Tim con nhói đau; lòng thương nhớ mẹ!
Nắng đầu mùa: Gió xuân về nhè nhẹ.
Cành khế sau vườn tím nở chùm hoa
Gió giàn trầu xanh biếc lã lơi
Nắng hàng cau, nõn nà sây trái.
Đẹp lắm mẹ ơi, ngày ấy đã xa rồi!
Thương mẹ rưng rưng đau lòng con khóc!
Khóc thương yêu như đứa trẻ nhớ nhà.
Khóc cho chị em, đồng đội của con
Những chiến sĩ thanh niên xung phong.
Nắng gắt mùa Hè, giá lạnh mùa Đông
“… Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai…”[i]
Chị em đã đi xa, không bao giờ trở lại!
Ngủ với Trường Sơn muôn thủa gió đại ngàn
Mẹ và các em thanh niên xung phong ơi!
Đang ở đâu? Đây đó giữa đất trời?
Nghe trong gió thoảng, thơm mầu hoa rơi.
Trầu têm cánh phương mẹ cười.
Róc rách bên suối, em ngồi đan mây
Ngàn xanh, xanh biếc ngàn cây!
Để trăng nhớ suối cho mây nhớ nguồn…
Đường về lầy lội mưa trơn
Lòng con nhớ mẹ, nỗi buồn mênh mang!
Thương về ngày ấy xôn xang
Thắp hương hoa trái nguyện cầu mẹ ơi!
Trương Hữu Hạnh
[i] Trích trong bài thơ “Theo chân Bác” của Tố Hữu