Chì vì chất độc da cam
Tôi bị phơi nhiễm nó làm khổ tôi
Vợ sinh con chẳng được nuôi
Tôi năn nỉ vợ “xin người mụn con!”
Thương chồng em ngậm bồ hòn
Lấy đắng làm ngọt biết còn tính sao
Em thương em phận má đào
Anh ơi anh định thế nào hả anh?
Vợ yêu ơi, việc tốt lành
Người mà anh bảo như anh ấy mà
Là bạn học,của chúng ta
Hồi thanh niên bạn ấy là bạn thân
Được chồng an ủi ân cần
Vâng anh em ngại có phần hoang mang!
Từ hôm ấy cứ mơ màng
Chồng em thấp thỏm như đang đợi chờ
Trời thương hóa đẹp như mơ
Chúng tôi đã có con thơ bế bồng
Bếp nhà ấm ngọn lửa hồng
Có tiếng con trẻ trong lòng sướng vui
Nhà tôi đã có tiếng cười
Con trai tôi đã nên người lớn khôn
Chúng tôi vơi bớt nỗi buồn
Nhìn con hạnh phúc còn hơn được vàng
Một hôm tin đến bàng hoàng
Bố đẻ của cháu bệnh đang hiểm nghèo
Tôi sang thăm bạn yếu nhiều
Dặn nhau giữ kín cái điều tử sinh!
Tôi về nói với con mình
Cầu mong con hiểu thấu tình cha con
Con ơi trong lúc đang còn
Người là bố đẻ của con – lại là
Tên ông ấy là ông Hòa
Người hay lui tới cho quà thăm con!
Bố nói ra con đừng buồn
Vui lên mừng biết cội nguồn sinh ra!
Giờ đây bệnh của ông Hòa
Hiểm nghèo có thể khó qua đận này
Nghe bố con hãy dang tay
Mà ôm lấy bố con đây – ông Hòa!
Con tôi nức nở khóc òa
Sao lại như thế bố là bố ơi?
Thế rồi hai bố con tôi
Không hẹn mà đã sang chơi thăm nhà
Để con biết người sinh ra
Để con đón nhận người cha của mình
Nhìn con nước mắt lung linh
Với tôi, tôi nợ ân tình bạn tôi!
Nguyễn Hồng Quang
Hội VHNT tỉnh Thái Nguyên