Ảnh: Internet
Bao người ra đi gửi lại nỗi niềm
Một lão thành, một trí giả – một nỗi riêng!
Ta ở trong đời trong sáng mãi
Hay là đâu đó đã loang lổ những vết đen!
Đâu nghĩ chung – riêng hòa hay khác
Đâu là xấu/ tốt nó đan xen
Tranh đấu lợi quyền vì đâu nhỉ?
Vì dân hay vì chút nhỏ nhen?
Ai biết rút lui, ai tránh ra một bên
Bánh xe lịch sử cứ đi lên?
Ai cố bám chỗ ngồi, ai cố thủ
Ai rơi ai rụng, chớ than phiền!
Gương sáng ở đâu dưới hay trên
Làm sao bè bạn lắm ưu phiền
Trăm mắt dân tình soi thấy cả
Dưới trên đâu ít chuyện sang hèn!
Còn chức còn treo lắm lợi quyền
Ai đi, ai chạy, tiếng leng keng!
Phải chăng chưa lớn làm người lớn
Cho nên mãi lộ… tiếng kim tiền!
Người họa sĩ pha màu sáng tối
Ai vẽ lên tranh tối sáng thế nào
Người nhạc sĩ nốt nào trầm nổi
Khúc nào nắng lên, khúc mưa gió tuôn trào!
Ôi cuộc đời ta ai biết sẽ ra sao
Gió xuân về vui hát ở đèo cao
Hay mưa lũ cuốn đi cùng rác rưởi
Là do ta sống/ chết thế nào!
Lẽ sinh tử từ khi ta đã hiểu
Thế mà sống /chết dễ nào đâu
Đến cuối chân trời nỗi niềm gửi lại
Ta biết đâu vui, ta biết đâu sầu!
Dẫu vẫn biết trời mai lại sáng
Mặt trời rồi lại nhú ánh hồng lên
Khi ta biết ta đã về bóng tối
Phần hồn địa ngục nhốt đêm đêm!
Phần sáng cho ai được mấy người
“Thiên đường” rộng chỗ, nắng xuân tươi
“Địa ngục” trần gian chen nhau thế
Aí tách được ra cái tâm, tài?
Ôi bao người ra đi gửi lại nỗi niềm
Phần đời, phần đạo sống sao yên!
Dẫu vẫn biết trời mai lại sáng
Mặt trời rồi lại nhú ánh hồng lên!
TPHCM, 5-3-2011
Hồ Bá Thâm