Chồng tôi mê sảng đánh nhau
“Tằng tằng”cười khóc ôm đầu kêu la
Thương chồng phờ phạc nhìn ra
Đêm khuya ngơ ngác như ma bắt hồn!
Chồng tôi không được bình thường
Khi lên cơn giật vết thương trong đầu
Chiến tranh thì đã lùi sâu
Mà sao còn mãi nỗi đau phận người?
Con tôi co quắp nằm ngồi[1]
Mấy chục năm rồi-bố mẹ chăm nom
Trời ơi ai đã hại con
“Quýt làm cam chịu” tôi còn biết sao!
Nhìn con không khỏi khát khao
Sinh con lành lặn mà sao không thành
Tại anh hay tại chiến tranh
Bắt tôi gánh tội thay anh vào mình
Chẳng gì cũng mấy lần sinh
Con đều dị dạng tội tình mất đi
Chồng tôi còn biết lấy gì
Để mà nối dõi tông ti nhà chồng?
Nói ra cho bớt đau lòng
Biết là nói cũng chẳng trông cậy gì
Thương chồng tôi khóc sưng mi
Chồng cười lại bảo khóc gì thế em?
Nguyễn Hồng Quang
[1] Ma Đức Định, sinh năm 1982 ở xóm Lâng Há, xã Lâm Vỹ, huyện Định Hóa, tỉnh Thái Nguyên; là con thương binh Ma Đức Hoàn. Do bị ảnh hưởng chất độc da cam nên cháu bị não úng thủy, đầu to tay chân bé co quắp, không ngồi dậy được. Mọi sinh hoạt ăn uống tắm rửa… đều do bố mẹ cháu chăm sóc!