Ông Long xung phong

Đăng lúc: 12-08-2021 8:32 Sáng - Đã xem: 44 lượt xem In bài viết

Xóm ở vùng ven này không biết từ bao giờ, được đặt cho cái tên rất là ấn tượng: XÓM QUẬY. Có thể nói, không có hiện tượng xấu xa nào mà Xóm quậy không có, từ ma túy cờ bạc đến ấu đả đánh nhau, cho đến khi gia đình ông Long dọn về đây. Gia đình ông bình thường như mọi gia đình khác, lấy tiền đền bù giải tỏa ở trung tâm về đây mua đất cất nhà, chỉ có 1 điểm đặc biệt là nghe nói ông bà không có con cái gì cả, tuổi thì chắc ngoài 60. Lâu lâu, ngoài cháu con 2 bà chị của ông qua chơi, còn một số người lớn tuổi mặc đồng phục TNXP thường xuyên đến tụ họp ăn uống ca hát, từ đó chung quanh mới biết ông Long từng là TNXP ở biên giới về, còn bà trước khi xuất ngũ lại là cán bộ coi học viên cải tạo ở Trường Thanh niên xây dựng cuộc sống mới (TNXDCSM) . Đất ông bà mua hơi rộng rãi, cất lên cái nhà, đất còn thừa ông bà tận dụng trồng lan, cây cảnh và bán cà phê. Mọi chuyện trong Xóm quậy vẫn như mọi ngày, nhưng từ lúc ông bà Long về thì…

Ảnh internet  

 DẸP LOẠN

 Quán cà phê của ông bà đặt tên là quán ĐỒNG ĐỘI, anh em bạn bè TNXP đến ủng hộ rất đông, người nào cũng tròm trèm 60 – 70 tuổi. Nghe nói họ từng là đồng đội của nhau thời đào kinh ở Củ Chi rồi tham gia chiến tranh biên giới. Chắc không có gì để nói nếu không có chuyện thằng cu Đen kéo quân đến kiếm chuyện. Vào một buổi sáng cuối tuần, khách đang uống cà phê rất đông, tự nhiên tụi nó từ đâu ùa đến lật bàn lật ghế rồi xua đuổi hết khách ra về. Bà Long thì lo dọn đồ đạc vô nhà còn ông Long thì ngồi tỉnh bơ, bình tĩnh lấy ống thuốc lào ra rít một hơi rồi nói:

 _ Tụi bây muốn gì?

 _ Tiền bảo kê, biết điều thì mỗi tháng 2 triệu, còn không thì… (cu Đen vừa cười vưà nói)

 Ông Long nháy mắt với bà, rồi nói với giọng từ tốn:

 _ Tụi tao già rồi, quán xá cũng không làm gì bậy bạ, có gì đâu mà phải bảo kê, nếu tụi tao không chịu thì sao?

 _ Thì phá banh quán, thả chuột vô, tạt mắm tôm…, nói nhiều quá, có chịu không?

 Đột nhiên, bà Long từ trong ra nói lớn:

 _ Lấy quà của mình chuẩn bị sẵn ra tặng tụi nó nghe ông, nhớ cẩn thận đó.

 Tụi cu Đen cười lớn:

 _ Ha ha, vậy mới được chứ, đưa đây cho rồi, mệt 2 ông bà già này quá.

 Ông Long lấy gói giấy vợ đưa, mở ra, trong đó là 1 cục gì đen xì giống như lựu đạn. Tụi cu Đen hết hồn đứng dậy:

 _ Ê…không chơi thứ này à nghen, banh xác đó, đừng giỡn nha ông già.

 _ Tụi tao già rồi (ông Long nói), chết là xong, còn tụi bây còn trẻ quá chết uổng lắm, nhưng tụi bây đã quyết đòi tiền thì thôi vậy, chết chung cho vui nghe (vừa nói ông Long đưa tay vào cục đen xì đó làm động tác giống như rút chốt).

 Tụi cu Đen hoảng hồn chạy ra cửa, đúng lúc công an phường ập đến bắt cả bọn đem đi. Anh công an khu vực đi vào chĩa súng vào ông Long và ra lệnh:

 _ Đề nghị ông bỏ lựu đạn xuống ngay và đưa hai tay lên đầu.

 Ông Long cười khoái trá:

 _ Đồ giả mấy chú ơi, đạo cụ tui làm để đi hội diễn văn nghệ bên cựu TNXP đó mà, mấy chú không tin hả, nè, coi đi…

 Vừa nói ông vừa đưa cái cục đen xì đó ra quăng lên bàn. Mấy anh công an chụp ngay coi thật kỷ và vỗ vai ông:

 _ Thôi nghe, chú đừng giỡn kiểu này nữa nha, tụi nó có đứa nào bệnh tim lăn ra chết là chú chịu trách nhiệm đó.

 Khi mấy anh công an về rồi, ông bà lại bày bàn ra bán tiếp, có mấy người chung quanh nhìn ông rồi xì xào “ông này ngon, dám đương đầu với bọn cu Đen, để coi ổng bả trụ được bao lâu, chứ xóm này ngán tụi nó lắm rồi“.

 Rỏ ràng tụi cu Đen đâu bỏ cuộc dễ dàng như vậy, ngay hôm sau, tờ mờ sáng, chúng đem mắm tôm với sơn dự định tạt vào nhà ông bà. Nhưng khi đến nơi, thấy ông bà đã dậy tập thể dục, ông thì múa côn nhị khúc như Lý tiểu Long, bà thì đi bài quyền võ Thiếu lâm. Tiếng vun vút của côn nhị khúc hòa với tiếng hự hự của múa quyền làm tụi nó lạnh xương sống, tụi nó nói khẽ với nhau “chết mẹ đụng nhằm cao thủ, rút, tụi bây “. Ông bà nhìn theo mà cười mỉm, ông còn nói với ra “vô uống cà phê mấy đứa ơi”.

 Vài ngày sau, vào buổi trưa, cái nhà xập xệ đối diện nhà ông Long đột nhiên bốc cháy. Bà con trong xóm chạy tới cùng nhau dập lửa và gọi cho 114. Trong đám đông có người chợt la lớn “nhà mẹ con thằng cu Đen đây mà, mà mẹ nó…, thôi chết, mẹ nó bệnh nằm một chỗ cả mấy tuần rồi làm sao chạy được “. Thằng cu Đen từ đâu chạy về và chỉ biết gào lên “mẹ ơi, chết mẹ tui rồi, bà con ai cứu dùm mẹ tui đi”. Ông Long chạy qua nhìn thấy đám cháy ngày càng lớn, không cần suy nghĩ, ông tạt vội xô nước lên người rồi xông vào. Trong vòng 3 phút ông ẵm mẹ của cu Đen ra, cả 2 đều an toàn. Đúng lúc đó xe cứu hỏa đến, và họ đưa mẹ cu Đen đi cấp cứu, không ai để ý là ông Long ở đâu. Đến chiều, mẹ cu Đen xuất viện về vì chị chỉ bị phỏng sơ ở chân, cu Đen mừng lắm liền chạy qua nhà ông Long:

 _ Con…cảm ơn ông, không có ông thì…, ông đừng giận con nghe, con…con xin lỗi…, ờ ông có sao không, có cần đi bệnh viện không?

 Ông Long đang xức thuốc vô bàn tay bị phỏng, quay qua cười:

 _ Có gì đâu, ông từng là TNXP mà, đạn bom ông còn không sợ, vụ này sá gì. Con về lo cho mẹ đi, giận bây chi cho mệt, à nhớ mai qua ông nói cái này hay lắm.

 Không biết ông Long nói cái gì mà người dân trong xóm lấy làm lạ khi thấy mấy tuần sau, cu Đen đẹp trai hẳn ra, đầu tóc hớt gọn gàng, mặc áo đồng phục bảo vệ màu xanh mới tinh. Hàng ngày, hết ca làm ở quán cà phê người quen của ông Long, cu Đen lại về nấu cháo, giặt đồ cho mẹ rồi qua ông ngoại Long (cu Đen tự nhiên thích gọi ông Long như thế) học võ. Mấy thằng đàn em của cu Đen cũng được ông Long giới thiệu việc làm, đứa thì làm dân phòng, đứa đi bốc vác ở chợ đầu mối, đứa đi giữ xe …Còn trên mảnh đất của mẹ con cu Đen, với sự vận động của ông Long và sự hổ trợ của khu phố, người bao xi măng, người cục gạch, người thì làm mà không lấy tiền, đã giúp dựng lại 1 ngôi nhà mới. Xóm làng yên ắng hẳn, còn mẹ của cu Đen khi hết bệnh lại được ông Long nhận làm con nuôi, kêu qua nhà ông bà phụ bán cà phê và bán thêm đồ ăn sáng. Ban chủ nhiệm khu phố và anh công an khu vực cũng qua biểu dương sự dũng cảm của ông Long, đồng thời cảm ơn ông đã giúp đỡ xóa đi  băng nhóm quậy phá xóm làng. Ông Long nói:

 _ Tui từng là 1 TNXP, cái gì khó cũng phải xông vô, quen rồi. Hồi đi biên giới, e dè nhút nhát là tiêu đời lâu rồi, còn bữa cháy nhà đó hả, chuyện nhỏ mà, ai cũng sợ thì mẹ thằng cu Đen ra sao, nhưng cũng phải biết cách à nghen, lộn xộn phỏng từa lưa luôn đó. Còn tụi nhóc, cơ bản là nhà nghèo lại không có việc làm nên mới quậy như thế, giúp tụi nó, cũng là giúp cho xóm làng được yên ổn, tui với mọi người mới làm ăn được chứ. Nói thiệt tui có hay ho gì đâu, tui có mấy thằng bạn hồi đi TNXP, đứa thì mở quán cà phê, đứa thì làm quản lý chợ đầu mối, tụi nó nghe tui hỏi là giúp liền, nhờ tụi nó hết, tui có công trạng gì đâu. Nói cái này cho quí vị nghe, thằng cu Đen coi quậy như vậy mà lại rất có hiếu với mẹ, nó nói với tui nó không có cha, mẹ nó là niềm an ủi duy nhất, ai mà xúc phạm mẹ nó thì liệu hồn, còn ai mà lo lắng và làm cho mẹ nó vui thì biểu gì nó cũng làm theo (anh công an khu vực xen vào: Và chú đã…), ừ, vậy đó!

 Từ đó, mọi người trong Xóm quậy có chuyện gì khó khăn hay gia đình có gì nhờ phân xử đều tìm đến ông Long, ông bà không giàu nhưng giúp vài chục ngàn hoặc 1 lon gạo 1 tiếng nói giảng hòa là chuyện bình thường. Và không biết tự bao giờ, họ tin tưởng và lại đặt cho ông cái biệt hiệu là ÔNG LONG XUNG PHONG, vì cái gì từ chuyện lớn chuyện nhỏ trong xóm ông đều xung phong không ngại gì, dù nắng hay mưa, dù ngày hay đêm, dù ông không còn trẻ nữa!

HỘI NGỘ

 Sáng nay, quán cà phê ĐỒNG ĐỘI của ông Long đề bảng tạm nghỉ. Thật ra thì chẳng có gì, hôm nay là sinh nhật của ông Long. Bạn bè ông, người thì lụm cụm, người thì đầu tóc bạc trắng, các bà thì ngồi ôn chuyện ngày xưa rôm rả, nhưng tất cả đều mặc những bộ đồng phục xanh cỏ úa, trông đẹp làm sao. Thằng cu Đen, không, bây giờ là thằng Cường – tên trong giấy tờ- cũng xin nghỉ ca để đến phụ bày bàn ghế, còn mẹ nó thì ở nhà sau phụ nấu nướng với bà Hà – vợ ông Long.

 Buổi tiệc đang vui vẻ thì ngoài đường có tiếng la thất thanh của một phụ nữ “ăn cướp, ăn cướp”, tất cả người trong buổi tiệc đều chạy ra. Nhưng phải nói là Cường phản xạ nhanh như chớp, chụp cái ghế quăng vào xe tên cướp, nó ngã nhào ra đường, Cường chạy tới và với một thế võ, hắn ta bị quật ngã nằm im re và Cường đã lấy lại được giỏ xách của người phụ nữ kia. Cùng lúc, 2 anh công an chạy đến còng tay tên cướp đem về phường. Khi ấy, Cường nhìn kỹ mới biết hắn là Công, anh của Mai, người yêu của Cường. Người phụ nữ bị giật giỏ xách tiến lại cảm ơn Cường, nhưng vì thấy bà ấy bị trầy ở tay chảy máu nên ông Long ra kêu bà ấy vào quán để băng bó. Ông Long vỗ vai Cường và nói:

 _ Ê, thằng kia, sao mày gan vậy, rủi nó có kim tiêm hay dao rồi sao, thằng Công tao nghe nói nó ghiền ma túy lâu lắm rồi, còn nữa, nó là anh của bé Mai người yêu của mày, mày không sợ nó giận hả?

 Cường gãi đầu cười:

 _ Con học được võ ở ông ngoại, học cả đối nhân xử thế, nên con nói thiệt, con ghét cái tụi giật đồ lắm, dù đó là ai con cũng ngăn chặn.

 Mấy ông bà bạn bè của ông Long cùng nhau vổ tay khen ngợi Cường, và sẵn đó mời người phụ nữ mới bị giật đồ cùng vào dự tiệc cho vui. Khi bà Hà bưng đồ ăn ở nhà sau lên, người phụ nữ chợt đứng lên tiến lại và hỏi:

 _ Chị … có phải là chị Hà, cán bộ ở Trường TNXDCSM Vĩnh an phải không?

 _ Tôi là Hà đây, còn chị là…

 _ Tôi, Lan ngố đây, chị không nhận ra tôi hả, còn tôi thì nhận ra chị ngay.

 Bà Hà vui mừng ôm lấy bà Lan, họ tíu tít hỏi nhau về hoàn cảnh, gia đình, bà Lan trầm tĩnh trả lời:

 _ Ra trường, tôi lấy thằng Hòa điên ở đội anh Dũng, không ngờ khi làm tài xế lái xe đường dài Bắc Nam, có tiền nhiều ảnh ngựa quen đường cũ và dính lại ma túy. Ảnh chết sau đó không lâu, nhưng điều tôi đau nhất là ảnh đem đứa con gái ra bán ở đâu không biết để có tiền chích hút. Tìm con khắp nơi không gặp, tôi đi lên Đắc Lắc làm công nhân cà phê, hên sao tôi được con bà chủ thương và cưới làm vợ. Khi bà chủ mất, vợ chồng tôi chí thú làm ăn, có thêm một thằng con trai và đang quản lý hơn 10 mẫu cà phê, 1 xưởng chế biến và 5 đại lý ở các nơi. Hiện giờ, cái gì tôi cũng có, nhưng vẫn có sự đau khổ trong lòng khi tìm mãi vẫn không thấy con. Hôm nay, tôi vô xóm này, mục đích chính là tìm mua đất xây nhà mở đại lý cà phê, không ngờ… Nếu được và không phiền, tôi gởi các anh chị cán bộ ở đây tấm hình của cháu, nhờ giúp đỡ, tôi sẽ không quên ơn đâu …

 Chợt ngoài cửa, Mai – người yêu của Cường – chạy vào, hớt ha hớt hải:

 _ Anh …Cường, con chào ông bà, anh qua giúp em với, mẹ nghe tin anh Công bị bắt lên phường nên xỉu rồi.

 _ (Cường vội vã đứng lên) anh …anh qua liền…

 Thấy Cường cầm trên tay tấm hình, Mai nói:

 _ Ai vậy anh, ờ…mà…sao em thấy quen quen anh ơi (Mai ghé tai Cường nói nhỏ) …

 _ (Cường nắm tay Mai đứng lên), nhiều chuyện quá, đi lẹ lên (chợt Cường do dự), ờ…mà anh chưa lãnh lương …

 Ông Long cười:

 _ Để ông cho chút đỉnh (bạn bè ông Long cũng hồ hởi hưởng ứng mỗi người một ít), con cầm tạm đi.

 Bà Lan liền hỏi:

 _ Con kêu xe cấp cứu chưa, nếu chưa thì để bà kêu tài xế đưa đi, bà sẽ đi theo, mọi chuyện bà lo hết cho, sao tự nhiên bà có linh tính kỳ kỳ à nghen …

 Cả 3 người vội vả đi, bà Hà quay qua bạn bè:

 _ Mình tiếp tục buổi tiệc đi các bạn. Nói thật lòng, cái bà Lan này hồi mới vô trường về đại đội của tôi, bả ghiền ma túy nặng lắm. Bả từng bỏ trốn 2 lần, bị bắt lại, tôi ra sức khuyên giải và bảo lãnh để không bị đưa vào trại kỷ luật, bả mới tu tâm dưởng tính và tốt dần lên. Không ngờ, bây giờ bà ấy lại được như thế, quá mừng vì công lao gieo trồng của chúng tôi đã được những quả ngọt như bà Lan của ngày hôm nay. Vậy thì chúng ta nâng ly nha, 1 2 3 vô…

 Đến chiều hôm đó, xe ô tô ngừng trước cổng, bà Lan, thằng Cường và 2 mẹ con Mai bước xuống. Bà Lan chạy vào ôm bà Hà và khóc:

 _ Chị ơi, tôi tìm được con rồi chị ơi, là mẹ con Mai đó, nhờ tấm hình và sợi dây chuyền có hình Phật bà tôi đeo cho nó hồi năm 3 tuổi mà tôi mới nhận ra. Cũng may, nó chỉ bị choáng sơ chứ không có gì, còn thằng Công, tôi lên phường xin bãi nại, nhưng kiên quyết đưa cháu đi cai nghiện ở đơn vị Nhị Xuân của TNXP. Tôi đã có thời lầm lỡ, nhờ những cán bộ như chị Hà đây giúp đỡ nên mới thoát khỏi ma túy, tôi không muốn con cháu tôi lại đi vào vết xe đổ đó nữa, nhưng mấy anh công an lại nói “từ từ, chúng tôi còn cần anh Công vào một chuyện bí mật rồi đưa đi cai nghiện vẫn chưa muộn”. Thôi kệ, tôi vui lắm chị Hà ơi!

 Bé Mai huyên thuyên:

 _ Ông ngoại bà ngoại biết không, con nhìn tấm hình là thấy ngờ ngợ quen quen rồi…

 _ Xạo quá cô ơi (Cường kí đầu Mai), làm như mình là thày bói, lấy cho ngoại với mẹ ly nước đi.

 Mẹ Mai -c ô Liên- bây giờ mới nói:

 _ Cảm ơn  ông bà, cảm ơn tất cả, con gặp lại mẹ ruột ngày hôm nay là con quá vui rồi… Để con kể cho mọi người nghe, ba con lúc đó vì quá ghiền mà không có tiền, thấy có cặp vợ chồng nọ chưa có con muốn xin đứa con nuôi, ổng bán con luôn rồi bỏ đi đâu mất. Con về nhà đó làm cực như chó vì họ đã có con sau đó một năm, con buồn quá sẵn đi chợ con trốn luôn. Lên Sài gòn, con làm đủ nghề, rồi con lấy chồng, ảnh làm nghề xe ôm, xui sao, ảnh bị tai nạn giao thông. Ảnh mất đi để lại cho con 2 đứa con, chúng còn nhỏ quá, cố gắng làm đủ nghề nuôi con, con Mai còn nghe lời, còn thằng Công nó bướng và lêu lỏng nên mới bị ghiền ma túy. Đồ nhà con nó lấy bán sạch, con với bé Mai chì còn bộ ván để ngủ mà thôi. Hôm nay, phải nói là không ngờ con gặp lại mẹ con, con …mừng lắm …

 Ông Long nãy giờ suy nghĩ cái gì đó, rồi vuốt râu mà nói:

 _ Tao nghĩ ra cái vụ này thấy hay à nghen, có khi nào tụi tao làm xui với chị Lan đây không ta …

 Thằng Cường mắc cỡ:

 _ Ông ngoại kỳ ghê, tụi con chưa có gì mà, chỉ là bạn …ờ hơn bạn chút xíu à, Mai há.

 Bà Lan, bà Hà, ông Long chợt cười lớn:

 _ Thì ừ đại đi, hơn bạn thường có nghĩa là… (bà Lan nói), ngoại chịu mà, mọi chi phí ngoại lo, đơn giản thôi, chờ ngoại mua đất làm nhà xong, qua ở với ngoại, sẵn đó coi nhà cho ngoại, ngoại còn phải đi công chuyện tùm lum.

 Vài ngày sau, nghe tin công an bắt được một ổ ma túy lớn trong xóm, bà con ai cũng phấn khởi, không ai biết rằng công lớn là của thằng Công. Nhờ lời khai của Công mà công an mới bắt được trọn ổ, vì mấy anh công an nói biết chúng từ lâu, nhưng chúng nó quá tinh vi, chỉ giao hàng tại thùng rác hay cục gạch gốc cây, chưa bao giờ chúng xuất hiện giao trực tiếp, chỉ nhắn tin qua zalo. Ờ mà ngộ nghe, bắt được mấy thằng xì ke, trong xóm tự nhiên hết hẵn các vụ trộm vặt mất xe, thật mừng. Thằng Công đi cai nghiện ở Nhị Xuân, mỗi tháng bà Lan và cô Liên hay Cường Mai lên thăm. Công biết chuyện tìm được bà ngoại, nó mừng và hứa với bà sẽ cai nghiện thật tốt để mau về với gia đình. Hy vọng tất cả sẽ thành sự thật!

 TRẦN VIỆT SƠN