Ảnh internet
“Có một bài ca không bao giờ quên”
Âm vang mãi trong tôi câu hát ấy
Những công trình cũng bắt đầu từ đấy
Gợi bao kỉ niệm tháng năm xa.
Một cuộc chiến tranh mà lớp lớp người qua
Một thước đất cũng giành bằng xương máu
Bát nước uống chung đẹp tình người đi chiến đấu
Hạnh phúc nhỏ thôi cũng khao khát đợi chờ.
Mọi gian nan đâu phải chuyện tình cờ
Những đêm hành quân cắt rừng, vượt dốc
Một lá thư cũng truyền tay nhau đọc
Gặp thác ghềnh, đồng đội dắt nhau qua.
Năm tháng rộng dài, núi đứng điệp trùng xa
Tấm áo bạc màu qua hai mùa mưa nắng
Đôi dép cao su anh đi qua bao ngày tháng
Giản dị, mà sao đẹp lạ thường!
Không thể nào quên những lúc ngủ giữa rừng
Chung mái tăng che, nhường nhau nằm võng
Những khi bạn bè đau, chúng tôi thay nhau cõng
Để rồi cùng vượt tuyến đường xa.
Sau chiến tranh, ta xây dựng lại nước nhà
Ta sẽ hái hoa tặng nhau và đi thăm bè bạn
Giữa chiến tranh, con người vẫn đẹp lời ước hẹn
Điều ấy chúng mình thường kể nhau nghe.
Điều ấy chúng mình vẫn giữ suốt tháng ngày qua
Để có một ngày vui trọn vẹn
Xao xuyến quá khi trở lại nơi ta hò hẹn
Gặp bạn bè vẫn ở lại đây
Bên những công trình, nhà máy đang xây…
Vũ Đăng Bút