Thật vui khi Hội VHNT Trường Sơn – Việt Nam thông báo tôi có trong danh sách hội viên tham gia Trại viết Đồ Sơn. Tôi chuẩn bị hành lí, sẽ vượt hơn 600 km để về họp mặt tại thành phố “Hoa phượng đỏ”.
5 giờ, sáng ngày 30 tháng 9 năm 2019 xe đưa tôi đến Hà Nội. Theo lịch “Trại viết 2019 của Hội VHNT Trường Sơn” tìm chỗ nghỉ ngơi quanh bến xe Mỹ Đình, chiều về Hải Phòng, tôi dạo quanh dưới góc phố ngắm nhìn Hà Nội sáng trời thu. Chợt nhớ bài hát Nhớ mùa thu Hà Nội của Trịnh Công Sơn: “…cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu”. Như có mùi hoa sữa đâu đây thoảng về thơm trong từng ngọn gió. Chợt nhớ đến Hồ Tây buổi chiều chia tay bịn rịn với cô bạn cùng đơn vị sau 35 năm gặp lại. Thật như:”Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai…”?. Hà Nội mùa thu chớm lạnh, dịu dàng trong yên tĩnh. Phố xá đầu ngày, xe cộ đang còn thưa thớt. Tiếng ồn ào, chen chúc như đang còn chìm trong giấc ngủ. “ Hà Nội mùa thu, ôi xao xuyến trong lòng ta”. Những nốt nhạc vút lên lãng mạn biết bao, để rồi khi lên xe lòng vẫn còn ngẩn ngơ với bao điều…
Vượt chặng đường hơn 60 km, xe đến Hải Dương. Những hàng xà cừ cao vút cứ lao nhanh theo dòng xe chạy. Những cánh đồng lúa vàng đang chờ gặt hái, gợi lên khung cảnh ấm áp thanh bình. Những cánh đồng ngô tít tắp trong ngọn gió chiều thoang thoảng mùi hương trong mùa trổ bông. Thành phố Hải Dương hiện lên san sát tòa nhà cao tầng kiểu mới. Bên cạnh những tòa nhà là hồ sen với những búp hoa màu tím hồng nhô lên mặt nước. Đến Hải Dương, đến với những khu di tích nỗi tiếng: Bàn Cờ Tiên, Đền Kiếp Bạc, Giếng Ngọc, Chùa Côn Sơn với cây đại ở sân chùa 600 tuổỉ, trước những thăng trầm đang sừng sừng thách thức với thiên nhiên khắc nghiệt. Và điều không thể không nhắc đến là những món đặc sản nổi tiếng với bánh đậu xanh, bánh gai, bún cá rô, bánh cuốn, rươi… mới chỉ nghe thôi cũng đã ứa nước bọt, cứ muốn xe dừng lại để thưởng thức một chầu cho thỏa thích.
Đang mơ màng, bác tài nhắc nhở xe đã đến thành phố Hải Phòng. Ven đường quốc lộ, hoa phượng còn sót lại vẫn rực lên một màu lửa. Cứ ngỡ rằng “tháng năm rợp trời hoa phượng đỏ”. Tháng mười, hoa vẫn cứ lung linh trong ánh nắng thu, gợi nhớ đến một thành phố hoang tàn trong chiến tranh giờ đang tràn đầy sức sống. Nhìn sang bên kia bờ sông Cấm, một Hải Phòng năng động với sức sống mãnh liệt làm rộn ràng trái tim của mỗi người dân thành phố. Khu vui chơi giải trí, nhà ở và công viên sinh thái, khu đô thị mới Bắc sông Cấm gắn với Khu trung tâm hành chính chính trị Hải Phòng… đã và đang làm thay đổi diện mạo mở ra hướng phát triển mới của thành phố Hải Phòng với sức bật vô cùng mạnh mẽ. Hải Phòng sẽ có nhiều công trình, dự án lớn hơn nữa, làm thay đổi cuộc sống của nhiều người dân.
Ảnh internet
15h, xe dừng ở Bến Thốc – Đồ Sơn. Cảm giác đầu tiên hòa vào cơ thể là được thưởng thức ngọn gió chiều mát rượi. Lắng nghe tiếng rì rào của sóng. Biển Đồ Sơn khi hoàng hôn xuống đang trải một màu vàng dịu dàng. Phía bên đường, những hàng phượng vĩ lấp ló chùm hoa nở muộn, như muốn làm duyên với chúng tôi.
Người đầu tiên tôi bắt gặp là anh Bùi Hoằng – Hội Trường Sơn Thanh Hóa – Tôi đã quen anh trong lần gặp mặt Cộng tác viên hồi tháng sáu, cùng với anh Nguyễn Viết Lợi và các anh ở Hội Trường Sơn Nghệ An. Vừa lúc đó anh Phạm Thành Long – Chủ tịch Hội VHNT Trường Sơn – cũng kịp đến. Anh tươi cười hỏi han và cho biết, anh đã đến lúc trưa để làm công tác đón đoàn. Vừa chụp ảnh ghi lại những hình ảnh cho đồng đội anh vừa giới thiệu về bến Thốc. Trại viết đặt địa điểm tại “Trại hè thanh thiếu niên – Đồ Sơn”. Đã vào thu, trại “hè” trở nên yên tĩnh rất phù hợp cho sáng tác và mọi sinh hoạt. Anh Phạm Thành Long còn cho biết. Nơi đây anh đã từng gắn bó khi làm Tổng Biên tập Báo Thiếu niên tiền phong. Xa xa ngoài bãi biển, Đại tá, nhà thơ Nguyễn Hữu Quý – Chủ nhiệm trại viết – đang đưa ánh mắt xa xăm về phía biển cả…. Có lẻ anh đang liên tưởng đến nhà giàn DK1 trong chuyến công tác trải nghiệm của anh. Với bài bút ký: “ Nhà giàn, ngày bình yên” anh đã cho chúng tôi hiểu phần nào về cuộc sống của người lính biển đảo. Anh chầm chậm cúi xuống vốc một nắm cát, hình như anh đang so sánh cát trầm tích ở Bến Thốc với cát biển quê anh… Chiếc xe buýt dừng lại. Đoàn người lần lượt xuống xe, những lời chào, những tiếng vâng, dạ râm ran của các đồng đội từ Bắc – Trung – Nam hội tụ về. Có người tôi quen, có người chỉ biết qua trang Bản tin của Hội, vậy mà giờ đây trở nên thân mật lạ thường. Với nụ cười tươi, Anh Quý bước đến, bắt tay chào đón và chụp ảnh với mọi người.
Chúng tôi về phòng của mình trong tâm trạng hồ hởi, vui vẻ. Mấy phút sau, chúng tôi được đón Thiếu tướng Võ Sở và các anh cùng đi trong đoàn của Trung ương Hội Trường Sơn. Ỏ tuổi 92 của ông, nhìn dáng đi, vẻ mặt ai cũng cảm phục sức khỏe đầy dẻo dai, tinh thần thoải mái của người “lính Trường Sơn”; cảm phục về tấm lòng của một người lãnh đạo tận tụy trong thời chiến cũng như thời bình. Ngẫu hứng tôi buột ra mấy câu thơ: “Gặp nhau trên thành phố cảng/ Rì rào sóng vỗ triều lên/ Thu về còn sắc phượng đỏ/ Đồ sơn cứ mãi làm duyên…”. Đọc chưa xong, các anh đã rủ đi ngắm biển. “Thời gian còn nhiều tha hồ mà đọc, tha hồ mà viết sợ không có sức thôi!”- các anh bảo thế.
Màn đêm buông xuống, ánh điện lung linh tỏa sáng trên bờ biển. Lần đầu tiên đến với Bến Thốc, tôi đang cảm nhận được hơi thở của biển. Ngọn gió hây hẩy làm dịu mát tâm hồn, da thịt sau một ngày vất vả đường trường. Tiếng sóng êm ả trong đêm đang dìu dặt vỗ về bờ đá; nhẹ nhàng như bàn tay cô gái đang xoa dịu lòng chàng trai sau một ngày lênh đênh trên biển trở về.
Bến Thốc không có cái xô bồ, ồn ào của đô thị, nó mang âm hưởng của một miền quê thanh bình, đầy ấn tượng. Ngồi trước biển trong đêm, mỗi người một suy tư, nhưng ai cũng có điểm chung là đang nghĩ đến ngày mai những gì sẽ diễn ra ở Trại… Ngọn gió thu thoảng qua, tôi như đang lâng lâng hồn mình trong cơn gió mơn man. Ngày mai, một ngày đẹp trời, sẽ mở đầu cho sự tốt đẹp đến với Trại viết của Hội VHNT Trường Sơn.
Trại viết Đồ Sơn, tháng 10 năm 2019
Nguyễn Đại Duẫn
Hội VHNT Trường Sơn – Việt Nam