Năm bảy hai ngày hai mươi tháng bảy
Tôi lên đường bảo vệ quê hương
Đảm bảo giao thông trên những tuyến đường
Bom đạn Mỹ ngày đêm dội xuống
Dẫu gian khổ lòng không hề nao núng
Nhoẻn miệng cười khi mỗi chuyến xe qua
Võng treo cây tăng che tạm làm nhà
Bánh lương khô lót lòng khi bụng đói
Và giải khát bằng hơi dài nước suối
Quệt mô hôi lấp vội những hố bom
Khói bụi điểm tô gương mặt đen ngòm
Nhưng vẫn ấm bên tôi tình đồng đội
Giữa Trường Sơn bạt ngàn đêm tối
Không thấy mặt người tiếng hát vẫn vang
Luôn nghĩ tương lai chiến thắng huy hoàng
Tổ quốc sẽ đến ngày thống nhất
Dẫu lúc đó ai còn ai mất
Tôi vẫn nhớ hoài đồng đội của tôi!
Hồ Quang Phước