
Đắng cay quá
Nên đành phải nhả
Nhả không xong, nên phải nuốt lại rồi
Phận liễu bờ còn bám riết thân tôi
Như lác lào, bám vào da thịt.
Cà cuống chết, còn cay đến đít
Còn hóa mùn lưu chiếu với thời gian
Đường đời gian truân lắm nỗi cơ hàn
Tự mình đi khi lửa lòng chưa tắt.
Đã gieo trồng phải có ngày hái, gặt
Quy luật tự nhiên của thông điệp đất trời
Nhưng oái oăm thay, tôi lại là người
Quả ngọt không hái, hái toàn trái đắng !
Chất độc da cam không để cuộc sống trôi bình lặng
Mà đang tâm cướp hạnh phúc cháu con
Ba thế hệ không có chữ: “vuông tròn”
Mà rách nát một kiếp người dị hợm.
Cháu ngoại tôi nửa người nửa ngợm
Sống như vầy thà…chết quách cho xong
Không còn gì để mất
Nên tôi chẳng dối lòng
Ai nhân đạo !
Xin cho ông cháu tôi giã từ …cõi tạm!!!./.
Thành cổ Vinh.,T11/ 2025
Nguyễn Viết Lợi









































































