Ảnh internet
Tôi là anh nuôi đi lấy măng
Thấy lán nhỏ bên suối, có tiếng rên
Tạt vào lán, cô TNXP môi thâm mắt quầng sâu thẳm
Quấn chặt người chăn chiên, rét vẫn run cầm cập
Cố hết sức cô gọi : a..n..h b..ộ đ..ộ..i ..ơ.. i c..ứ..u .. e..m
Mau ôm lấy em đi, nhanh lên không thì em chết mất
Tôi biết làm gì đây, em đang lên cơn sốt rét
Thuốc thì không, chỉ còn mỗi hơi người!
Tôi vội ôm em, ôm chặt vào lòng tôi
Cô bảo tôi trong tiếng rên hừ hừ anh đừng sợ
Bỏ chăn ra, ôm lấy em cho chặt nữa
Một lúc thôi – một lúc thôi – em sẽ khỏi ngay thôi!
Quả nhiên rét run của em đã chuyền sang tôi
Tôi lại run hơn là em đang rét
Môi em hồng lên, long lanh ánh mắt
Tôi hoảng người, nụ hôn của em đang nóng bỏng trên môi tôi!
Tôi ngại quá, chào em để đi, em nở nụ cười
May có anh tạt vào làm cho em qua cơn “ác tính”!
Cảm ơn anh – không có anh thì em chết mất
Hôm nay anh đi lấy măng, không có măng mang về cho nhà bếp
Liệu anh về có phải bị kỷ luật không anh?
Em nhìn theo tôi khuất bóng rừng xanh
Còn lại mình em giữa cung đường hố bom loang lổ
Cơn sốt rét qua rồi chắc còn những cơn sau nữa
Nghĩ thương em đang phơi phới tuổi xuân trên những cung đường
Tôi vơ vội nắm tai voi lá rau môn thục
Băng suối về cho kịp bữa cơm trưa
Tôi đinh ninh kiểu gì cũng bị trên kỷ luật
Nhưng nghĩ giúp được một người là phúc đẳng hà sa!
Tôi đã gặp một lần như thế
Nơi Trường Sơn thời bom đạn đã qua
Hóa ra hơi ấm của tôi lại là liều thuốc quý
Chữa cho em qua “ cơn ác tính” bằng hơi ấm tình người!
Nguyễn Hồng Quang
Tổ dân phố Kim Tỉnh, phường Trung Thành, TP Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên