Hẹn sống bách niên đến bạc đầu
Nay hơn chín chục mái phau phau
Răng dời đi hết còn nguyên lợi
Má phấn hõm rồi mắt trũng sâu
Ấy thế mà tình ta vẫn thắm
“Pên pau pư pái pở pan pầu[i]”
Thế gian có mấy đôi như vậy
Chờ đủ trăm năm lại cưới nhau.
Hà Đỗ Tú
[i] Bên nhau như cái thuở ban đầu