Chiến tranh đã lùi xa lâu lắm!
Bấm ngón tay hơn mấy chục năm?
Đau đáu lòng tôi hẹn ngày trở lại.
Về quê hương thăm mái trường làng.
Chiều muà đông se lạnh, gió hanh hao,
Hoa Khế rụng tím mờ lối nhỏ.
Dừng chân ven đường, xiêu xiêu bờ gió
Gặp anh thương binh gác cổng trường làng
Anh mất một chân, hai tay chống nạng!
Bước vội chồm lên, ôm chặt lấy tôi.
-Anh nói rằng: tôi đã biết anh rồi
Anh có phải con đầu ông bà Tính?
Làm nghề thuốc Bắc xóm dưới Hộ Đình[i]?
Ông đã mất hơn chục năm rồi
Xóm dưới làng trên nhớ thương nhiều lắm!
Riêng vợ con tôi, ngày đêm vẫn nhắc.
– Vâng! Xóm Hộ Đình, con ông bà Tính là tôi.
Biền biệt ra đi. muôn neõ xa xôi
Nay về thăm Quê, ghé thăm cô giaó.
Từ daọ ra đi chẳng gặp lại lần naò.
Anh thương binh nâng chén rượu mời tôi
Cô giáo anh tìm, nay ra Hà Nôị.
Tiễn con gái đi, tiếp nhận việc lam̀.
Cô ấy chờ anh ngót mấy chục năm.
Chuyện kể ra, anh ơi: dài lắm
Cô ấy: người vợ hiền chung thuỷ đảm đang.
Thùy mị nết na giỏi giang nhất làng
Cô ấy giúp tôi đã làm nên tất cả.
Chúng tôi ôm nhau nước mắt chan hoà.
Nỗi niềm xốn xang, ngậm ngùi đồng cảm.
Mai là ngày: “Nhà giaó Việt Nam”
Tôi về tìm em, cô giáo trường làng
Tìm lại mối tình đầu, đẹp tươi trong sáng,
Như lời ru buồn, như câu hát mênh mang
Nhớ̀ em lúc đi xa, chờ em ngày trở lại.
Thắp ánh mắt buồn.Thành vết seọ thời gian !?
Nha Trang tháng 11/2017
Trương Hữu Hạnh
[i] Xóm Hộ Đình tức là xóm Đình Đan Hộ ngay xưa, ngày nay thường gọi xóm Nam Giang