NGHE THẦY GIẢNG CHIẾC LÁ RƠI
Chỉ nhìn chiếc lá úa vừa rơi
Thầy giảng ra bao ý ở đời
Có sự hy sinh khi đã cội
Để cho cuộc sống mãi sinh sôi
Mỗi mùa héo rụng cành trơ trụi
Nơi chỗ trống kia một mắt chồi
Cây sẽ gọi cho mầm thức nhú
Để luôn tồn tại kiếp luân hồi.
NHỚ LẮM ĐỒ SƠN ƠI
Chiều biển Đồ Sơn thật tuyệt vời
Thu vàng lóng lánh tận xa khơi
Ngoài kia đảo Cát Bà giăng lũy
Thấp thoáng Hải âu liệng khoảng trời
Bể lớn muôn đời nay vẫn vậy
Ngàn năm ào ạt nước đầy vơi
Mỗi lần nhớ lại bâng khuâng dạ
Như sóng triều dâng bãi mặn mòi.
NHỚ VỀ TUỔI THƠ
Nhớ đê sông Luộc tuổi thơ tôi
Ngày bé chăn trâu chiếu đất ngồi
Vài đứa thi nhau chơi chọi cỏ
Mấy thằng diều sáo thả lưng trời
Nhảy dây bốn bạn thay chân nhún
Bài tú hai đôi mặt nhọ bôi
Thua thắng đều vui cười sặc sụa
Để giờ còn đọng mãi trong tôi.
VỠ MỘNG VÀNG
Cùng xã mà không thể lội sang
Bởi sông Luộc chảy giữa hai làng
Mỗi chiều đứng ngó bờ bên ấy
Thấy bóng cô nàng dạ xốn xang
Mấy bữa quê tưng bừng mở hội
Khách qua lũ lượt bến phà ngang
Cứ chờ từng chuyến tìm tình nhớ
Mà chẳng thấy đâu vỡ mộng vàng.
Hà Đỗ Tú
Trại viên Trại viết Đồ Sơn. Hội viên Hội VHNTTS. CTV Hội Cựu TNXPVN