Đêm tháng Giêng

Đăng lúc: 20-02-2020 8:59 Sáng - Đã xem: 144 lượt xem In bài viết

Tản văn – Tặng các chiến sĩ nhập ngũ tháng Giêng năm Canh Tý 2020

Ảnh: Internet

 Thời gian cứ thế trôi, không biết đã bao nhiêu tháng Giêng trôi qua. Cùng với tháng giêng là muôn vàn những ngày hội, nhưng với tôi ngày “hội tòng quân” cách đây ngót 40 năm là ngày hội đáng nhớ nhất. Đáng nhớ vì đó là ngày mà sau này nó gắn bó mãi đời tôi với nghiệp lính.

Tuổi thơ với bao kỷ niệm đong đầy ở một làng quê bé nhỏ, chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả, đứa trở thành kỹ sư, bác sĩ, đứa dạy học ở quê nhà. Tôi, Bình và 5 người đồng trang lứa đi bộ đội. Đêm trước ngày lên đường nhập ngũ, sau khi tiễn bạn bè ra về, tôi thơ thẩn một mình trên bến sông trước làng. Đêm tháng Giêng, trời se lạnh, ánh trăng thượng tuần bàng bạc tỏa bóng xuống dòng sông lấp lánh. Đang miên man với ký ức tuổi học trò, bất chợt tôi nghe tiếng gọi phía sau lưng: “Anh đấy à? Sao lại ngồi một mình ở đây?”. Nhận ra em, tôi ngập ngừng trả lời rất khờ dại: “Anh ngồi chơi vậy thôi!”. Em hỏi: “Anh có thể cho em ngồi cùng được không?”. Tôi trả lời: “Tùy em!”. Mặc dù trả lời vậy nhưng thực ra tôi rất bồi hồi, trống ngực đập thình thịch… Hồi hộp! Được một cô gái xinh đẹp như em ngồi bên cạnh là ước mơ của bất kỳ một chàng trai nào. “Ngày mai đi xa anh có nhớ quê mình và nhớ em không?”. “Có chứ! Nhớ bạn bè, nhớ cả em nữa!”. Tôi trả lời vẻ ngập ngừng. Bất chợt em dúi vào tay tôi cuốn sổ nhỏ và tấm khăn mùi xoa, giọng em nhỏ nhẹ: “Tặng anh trước ngày nhập ngũ, chúc anh đi thượng lộ bình an, nhớ đừng quên cô bé quê mùa với “đêm tháng Giêng” nhé!”

Dưới ánh trăng vàng nhạt của tháng giêng, tôi cầm món quà em trao, xúc động không nói nên lời, cho tới khi bóng em khuất dần vào ngõ xóm. Lần giở những trang đầu của cuốn sổ, tôi thấy bên trong ép những chùm hoa bưởi trắng phau. Nét chữ con gái tròn tròn, xinh xinh: “Xa nhau chẳng biết tặng gì/ Tặng người cuốn sổ để ghi tháng ngày/ Đường dài chắc lắm gió mây/ Đá mềm chân cứng đợi ngày vinh quy”. Đêm ấy, tôi không tài nào chợp mắt nổi, mùi hương hoa bưởi thơm nồng từ những câu thơ viết vội quyện với mùi bồ kết trên mái tóc em…

Sáng hôm sau, tôi lên đường nhập ngũ, sân hợp tác xã thật đông thế mà tôi chỉ ngóng trông một người… Buổi đầu làm bộ đội chẳng đơn giản chút nào. Đơn vị huấn luyện chiến sĩ mới đóng quân trên một vùng đồi núi, mùa hạ nắng cháy da, gió Lào quạt lửa, mùa đông rét thấu xương. Các bài tập lăn, lê, bò trườn… mệt bã cả người. Trưa về, chiều lại tôi lấy cuốn sổ em tặng ra ngắm, vuốt. Bạn biết không?… Chùm hoa bưởi, những câu thơ em viết đã tiếp thêm sức mạnh và nghị lực cho tôi vượt qua tất cả.

Hết khóa huấn luyện, tôi được điều sang bước bạn Campuchia, bạt ngàn rừng thẳm. Đêm đến, trên võng ngửa mặt, xen qua tán cây thấy trời đầy sao, tôi bồi hồi nhớ “đêm tháng Giêng”, nhớ dáng mẹ hao gầy đổ bóng, nhớ cô bé nhà bên với nụ cười tươi rói, ánh mắt đen, tròn, tinh nghịch. Tôi thèm được ăn bát canh ngọt lừ do mẹ nấu, ước ao được ngồi trên bến của đêm tháng giêng nghe điệu dân ca quê nhà… Ở chiến trường nhưng tôi không thấy đơn độc, bởi bên tôi là đồng đội, phía sau là đất mẹ, là quê hương với bao kỷ niệm đong đầy. Những cánh thư của em và bè bạn luôn là nguồn động viên vô bờ, là cầu nối giữa hậu phương và tiền tuyến.

Giờ đây, mỗi độ tháng giêng về tôi nhớ đến ngày “hội tòng quân”. Người lính già, trên con đường quê ngạt ngào hương hoa bưởi, tôi thấy lòng mình tràn ngập niềm tự hào về những quá khứ đã qua…

 Nguyễn Bá Thuyết

Phường 7, thành phố Tuy Hòa, Phú Yên