Đứng bên bờ sông Côn chiều nay
Bay về đâu hỡi trắng mây?
Con nhớ mệ quá cha ơi, nhớ quá!
Thật hay mơ mà xuyến xao đến lạ
Sông Côn sóng cuộn phù sa…
Nhớ quá mái chèo dòng Lam – La…
Mẹ chèo đò chở con thuở bé
Nghe câu Ví giặm dạt dào…
Con chào đời bên bờ Lam sóng vỗ
Ngày cha xa, trên chốn học đường…
Cha về mừng vui hoan hỉ
Và từ đó nhà mình vào Huế
Con mang dòng Lam xanh trong lòng…
Nơi các con lớn lên…
Sóng lao lao Ví giặm!
Dòng Hương ngỡ bình yên
Nào ngờ rồi bão gió…
Khung cửi ngày nào mẹ dệt thời gian
Dệt nên tấm vải lòng thương chúng con
Cần cù như năm tháng
Nhọc nhằn và thiếu thốn
Cha xa nhà mẹ bệnh, em đau
Và bão tố ập xuống đầu
Buồn đau ngập đất
Mệ và em con mất…
Dòng Hương mang tang trắng dòng thảm lòng con…
Nhưng có một miền khác sông Hương
Cho con người biết chân trời xa rộng
Chân trời tranh đấu, tự do và giải phóng…
Trong lời lời thầy, lời cha
Trong ánh mắt ngậm ngùi cuộc sống…
Nâng bước chặng dường xa
Hướng Nam con đi tới…
Và từ đây sông Côn
Cha lên miền Bình Khê quan huyện
Sóng gió hay bình yên
Mà trời xa mây đen vần vũ triền miên…
Sông Côn chảy về chân trời vời vợi…
Ôi con sông nào sau lưng
Ôi con sông nào trước mặt
Con sông trong con dào dạt
À ơi Ví giặm lên ngàn
Diết da câu hò xứ Huế
Dòng sông dòng ca lịch sử
Dòng sông có gặp bể xa khơi
Cha ơi, con mang theo dọc suốt đường đời…
Dòng sông lòng mệ
Khát khao: Tất Thành!
Bay về đâu
Mây trắng trời xanh?
Một khúc sông Côn. Ảnh: V.T
29/5/2015
HỒ BÁ THÂM