Em xin lỗi

Đăng lúc: 05-07-2021 2:42 Chiều - Đã xem: 68 lượt xem In bài viết

 

 Lời xin lỗi, coi dễ mà khó nói. Với một người làm sai cái gì đó mà bắt buộc hoặc chờ họ xin lỗi, không dễ đâu. Riêng tôi, muốn nói lời xin lỗi mà chưa bao giờ nói được với người mình yêu, không phải là không có dịp mà một phần do tính tôi hay nhỏng nhẻo và hơi cố chấp, vậy mà cứ mỗi lần hiểu ra, chuẩn bị nói xin lỗi là anh ấy đều đưa tay lên môi tôi và nói “thôi bỏ đi, anh quên rồi“ hoặc “có gì đâu, anh biết rồi”. Thế là tôi phải nợ nhiều lần xin lỗi, dù chỉ thoáng qua là đã hối hận rồi…

 Ngày anh ấy viết đơn tình nguyện đi TNXP, trước đó một đêm 2 đứa tôi đã tâm sự rất nhiều. Anh thì ngồi cứ hết ôm vai tôi rồi vuốt tóc :

– Mai này anh đi rồi, có nhớ anh không, phải luôn viết thư cho anh nghen, lâu lâu qua chơi với mẹ cho mẹ đỡ buồn.

 Tôi lúc đó muốn kìm cảm xúc lắm mà sao nước mắt cứ trào ra :

– Biết mẹ thì buôn bán ở chợ lu bu, bà đã già yếu, sao lại đi, rồi ai lo cho mẹ. Còn tui hả, còn lâu mới nhớ, hỏi chi mà vô duyên, đi mà tự lo thân, không ai đi theo hầu đâu. Ờ, mà ba lô chuẩn bị xong hết rồi đó, có cả chai dầu Nhị thiên đường với vài gói thuốc đau bụng mẹ mua cho anh, mẹ nói tối đi ngủ phải xức dầu trên mỏ ác, ăn uống thì cẩn thận, uống nước chín …

 Anh chỉ cười ngắt ngang :

– Biết rồi, anh đâu phải con nít đâu. Còn nữa,được cái là mau nước mắt, đi rồi về chứ có đi luôn đâu mà khóc, khóc hoài anh giận đó, đi là để góp một phần công sức xây dựng lại đất nước, mình không đi ai cũng không đi thì ai sẽ đi đây. Còn mẹ, chị hai lấy chồng ở đầu xóm chứ đâu xa, em rảnh không đi học thì qua chơi.

 Tôi tức mà không nói nên lời, đùng đùng đứng dậy bỏ về, nhưng cũng ráng nói với lại một câu :

– Ừ, đi đi, nói hoài mà không chịu hiểu, bỏ người ta ở lại một mình mà biểu đừng buồn, đừng khóc.

 Sáng hôm sau, tôi giận tính không thèm qua tiễn, nhưng sao cứ muốn ra đứng đầu xóm nhìn lén. Khi chị anh ấy lấy xe chở ngang qua, tôi thấy anh ấy còn cố ngoái cổ lại phía sau như tìm ai đó, chắc là tìm…Lúc đó, tôi chợt òa khóc ngon lành. Sau này nghe chị anh ấy kể lại, lúc đưa anh đi, chị hỏi “tụi bây giận nhau hả, hai gia đình hứa hôn rồi mà cứ gây nhau hoài“, anh ấy đã cười và nói “giận hồi nào chị hai, cô ấy nhõng nhẽo ấy mà. Tại em một phần, viết đơn tình nguyện đi TNXP mà không nói qua với cô ấy đó thôi, mà chị cũng biết tính em mà, không bao giờ năn nỉ, em chờ một câu xin lỗi mà tới giờ này cũng chưa…, dù sao… em cũng quên rồi“. Tôi thật hối hận, anh ấy sao bao dung quá, thế là tôi đã nợ anh một lời xin lỗi.

  Anh ấy về đóng quân ở Củ Chi, nghe nói đào kinh đào mương gì đó. Ở nhà, tôi thấy xót lắm vì từ nhỏ anh ấy chỉ đi học và học mà bây giờ phải lao động nặng như thế, không biết có làm sao không. Mẹ anh ấy cứ hối tôi lên thăm, đem vài món ăn mà anh thích như mắm ruốc xào, cá cơm kho tiêu, bánh bò bánh tiêu …Khi tôi lên đơn vị của anh ấy, vì hôm ấy là chủ nhật nên không có ai ra hiện trường, cả lán trại đều đông vui, vài anh mặc quần đùi ở trần đang đánh bóng chuyền, xa xa vài chị nữ đang ngồi chải tóc và trò chuyện rôm rả. Ban chỉ huy tiếp tôi niềm nở và bảo tôi ngồi chờ, ngoài cửa có mấy chị đang chen chân nhìn vào tôi rồi xì xào: Bồ ông Hạnh hả tụi bây, chắc còn đi học, đẹp dữ nghe, hèn chi ổng chẳng chú ý đến tụi mình.

 Tôi ngồi nghe mà thẹn đỏ mặt vì các chị ai cũng xinh và đẹp, dù có đen đúa nhưng thấy ai cũng dịu dàng, không biết ảnh thì sao nhỉ?

Khi anh ấy lên tới, hình ảnh một cậu thư sinh ngày nào không còn nữa, mà thay vào đó là một thanh niên khỏe mạnh da đen dòn trong bộ đồng phục màu xanh cỏ úa, tóc thì quăn tít, tay thì đầy vết chai. Trong khi tôi chưa kịp nói một lời nào thì anh ấy đã nghiêm mặt và câu đầu tiên làm tôi tức muốn khóc :

-Ủa, Phúc hả, lên đây làm chi vậy, nắng nôi đường sá xa xôi, sao không ở nhà học bài đi, anh vẫn khỏe mà, đã vậy còn bày đặt mua này mua nọ, để dành tiền mua tập, mua sách hay hơn..

 Thật tình là tôi muốn đứng dậy về liền, nhưng cố nén lại :

– Mẹ kêu đem đồ ăn lên nè, mấy tháng không thấy mặt, nhớ… muốn chết, vậy mà … Chắc ở đây vui lắm phải không, còn nhớ ai nữa chứ, mới gặp là đã muốn đuổi về, mai mốt không thèm lên nữa đâu. Người gì mà vô tâm, con gái ở đây nhiều và còn đẹp nữa, còn đâu thời gian mà nhớ mà thương …

 Anh ấy tự nhiên cười phá lên rồi kí nhẹ lên đầu tôi :

– Thôi đi cô ơi, vừa vừa phải phải thôi, các bạn nữ ở đây đều là đồng đội cả, chẳng ai để ý đến chàng trai xấu xí này đâu, trong tim anh chỉ có em thôi, anh chỉ sợ em mệt chứ xua đuổi gì đâu!

 Tự nhiên lúc đó có một bạn nữ đi vào, tay cầm một cái áo đồng phục đưa cho anh ấy và nói :

– Báo cáo anh Hai B Trưởng, áo đồng chí bị rách tôi đã vá xong, còn đôi dép râu tôi nhờ xỏ lại quai đã xong chưa để ngày mai tôi không có dép ra hiện trường thì không được phạt tôi ghen.

 Nói xong cô ấy bỏ chạy ra cửa và cười khúc khích. Anh ấy thì ngơ ngẩn ngạc nhiên, còn tôi thì như giọt nước tràn ly, mặt đỏ bừng, chân tay run rẩy, miệng lắp bắp:

– Thấy …thấy chưa, hết chối nghe, đưa áo cho người ta vá, rồi còn nhận sửa dép nữa, tui …về!

 Nói thì làm ngay, tôi đứng dậy bỏ về ngay, mặc cho lời kêu “em, em ơi, không phải như em nghĩ đâu“. Nước mắt từ đâu trào ra mà tôi không kìm lại được, không ngờ xa mới mấy tháng mà anh ấy đã…, tức không chịu nỗi! Sau đó hơn một tháng, vì biết tôi giận nên chị hai của anh ấy đi thăm. Khi về chị đã kể “thằng Hạnh nó buồn em lắm đó, trong tim nó chỉ có mình em thôi, trong đơn vị ai cũng là đồng đội với nhau, đùa nghịch là thường ngày của chúng nó, bớt bớt cái tính ghen bậy, ghen bạ đi cô”. Vậy là …, phải xin lỗi thôi.

 Sau đó 2 tuần, anh ấy được về phép. Nghe tin,tôi vội vã qua thăm, nhưng tới trước cửa tôi lại do dự “không biết ảnh còn giận mình không, bây giờ mà vô nhà có kỳ không”, chợt anh ấy bước ra nắm tay tôi :

– Vô nhà đi, sao tới mà lại đứng đây (anh ấy nói nhỏ vô tai tôi), mẹ hỏi nãy giờ kìa.

– Nhưng mà em…

– Anh quên rồi, mai mốt không làm vậy nghe, trong tim anh chỉ có mình em thôi, ngốc ơi.

 Tôi thẹn thùng núp sau lưng anh mà bước vào. Mẹ anh ấy thấy cảnh ấy rồi cười :

– 2 đứa bây như con nít, hai bên hứa hôn rồi mà cứ hờn anh giận em hoài, lộn xộn tao cưới con khác cho thằng Hạnh à nghe, chịu không.

 Tôi ấp úng gãi đầu :

– Con …con không chịu đâu, tại… ảnh chứ bộ.

 Chợt mẹ anh ấy tằng hắng rồi nói với vẻ nghiêm túc :

– Thôi không nói lung tung nữa, để bác nói việc này, bác với bà bên nhà bàn với nhau đi coi ngày rồi, kỳ này thằng Hạnh nó về phép là làm cái lễ dạm ngõ để đó, chừng nào nó hoàn thành nghĩa vụ TNXP trở về thì cưới hỏi luôn một lượt, ý 2 con thế nào?

 Tôi đỏ mặt nhìn anh ấy, cả hai đều đồng thanh “dạ, chúng con… chịu… “.

 Sau lễ dạm ngõ đơn sơ ra mắt bà con hai bên, hai đứa chúng tôi chẳng đi đâu chơi mà quấn quit với nhau như hình với bóng. Tôi xin nghĩ học 2 ngày qua hẵn nhà anh ấy, chuẩn bị một số vật dụng cũng như đồ ăn cho anh ấy hôm sau lên đường. Khi giũ cái ba lô thì thấy rơi ra một lá thư được xếp gọn gàng, tôi tò mò mở ra xem thì anh ấy chồm tới giật lại “em đừng xem, làm vậy không tốt đâu“. Tôi gân cổ cãi “không có gì thì cho em coi với, còn có gì khuất tất thì thôi, em về đây, gần như là vợ chồng rồi mà giấu giấu diếm diếm“. Mẹ anh ấy chen vào :

– Không có gì bậy thì cứ đọc cho con Phúc nghe, cớ gì mà bây không cho, còn con Phúc, bỏ cái tính tò mò nghe, mình là phụ nữ và mai mốt cũng là vợ, không nên làm thế.

 Anh ấy dạ, rôi liếc tôi một cái trước khi đọc bức thư :

 “Gởi chị, bạn gái anh Hạnh, em là Nga, cô gái chị đã gặp hôm chị lên thăm anh Hạnh. Em thật lòng xin lỗi chị ngàn lần về vụ đùa hôm đó. Giữa em và anh Hạnh không có gì đâu, chị đừng nghĩ xa xôi tội cho em. Em vốn là trẻ mồ côi, lớn lên không có hơi ấm và tình thương của gia đình, nên khi đi TNXP, thấy anh Hạnh là một lãnh đạo tốt thương và hòa đồng với mọi người, từ đó, em mới xin nhận anh ấy là anh và gọi là anh Hai. Anh ấy thường xuyên dạy em nhiều điều hay lẽ phải. Anh ấy cũng kể rằng đã có người yêu và sắp cưới nhau. Tự nhiên hôm đó sao em lại đùa vô ý thức như thế, khi chị về rồi, anh ấy la cho em một trận, bắt em làm kiểm điểm và dọn cỏ một tuần. Em rất hối hận nên nhờ anh Hạnh chuyển thư này đến chị, mong chị tha lỗi, chúc anh chị hạnh phúc”.

 Tôi nghe xong mà mắc cỡ quá trời, muốn nói…, nhưng anh ấy đã nói “bỏ đi, tại anh quên đưa thư cho em coi,với lại thấy chuyện cũng qua rồi.

 Hết phép, anh ấy trở lên đơn vị. Tôi tiễn anh ra tới đầu xóm, 2 đứa tôi quyến luyến không rời, đến nỗi chị hai phải la lên “để nó đi, bịn rịn hoài, đưa chồng đi mà khóc lóc hoài không có nên, nghe chưa“.

 Cả tháng sau, tôi thấy cứ sốt cả ruột gan và đêm thì cứ trằn trọc không sao ngủ được vì không thấy thư từ tin tức gì của anh ấy, tôi bèn bàn với mẹ để tôi lên thăm. Khi xuống xe, thấy doanh trại trống trơn, tôi hết hồn. Lân la hỏi thăm người dân chung quanh, mới biết đơn vị anh ấy được lệnh chuyển đi đâu không biết. Tôi tức mà không nói nên lời, đi đâu mà không nói với người ta một tiếng, cũng không gởi một lá thư nào báo tin hết, chắc về mét mẹ mới được…

 Chiến trường biên giới càng ngày càng ác liệt, tin tức trên báo hàng ngày làm tôi và mẹ càng lo hơn. Không biết anh ấy giờ ra sao, có ra biên giới không, mẹ thì hết ngồi ở cửa rồi vào thắp nhang trên bàn thờ ba và nghe radio, tôi thì cứ ra ngẩn vào ngơ không còn tâm trí đâu mà học với hành, lên văn phòng Lực lượng TNXP hỏi thì cũng chả biết gì thêm.

 Gần một tháng sau, có một chị đến nhà trao thư của anh ấy gởi về, tôi nghe mà mừng hơn lượm được vàng,còn mẹ thì vui, ăn được hơn một chén cơm, và bà để thư ở bàn chờ tôi về đọc …

 Đầu tiên là thư gởi mẹ…

Gởi mẹ,

Đầu thư cho con xin lỗi là đi ra chiến trường mà không báo với mẹ, nhưng đó là bí mật mà, ngay con chỉ biết trước khi đi có 2 tiếng đồng hồ. Con được bố trí làm việc chung với mấy anh bộ đội sư đoàn chủ lực, đóng quân không cố định. Đơn vị con chuyên làm đường cho xe của bộ đội đi qua, ăn uống vất vả là đương nhiên rồi, giữa chiến trường chứ đâu phải ở nhà đâu. Vài dòng cho mẹ yên tâm, mẹ cố ăn uống rồi nghĩ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều mà sinh bệnh, tối ngủ nhớ xức dầu 2 bàn chân nha, buôn bán ít thôi, mệt thì ở nhà cho khỏe nha.

 “Đọc luôn lá thư gởi con cho mẹ nghe với”, mẹ nhìn tôi và nói khẽ. Tôi đỏ mặt “mẹ này…kỳ ghê”rồi cầm lá thư chạy tuốt ra sân ngồi đọc…

 Gởi …vợ của anh,

Anh xin lỗi em vì chuyển công tác ra chiến trường mà không kịp báo với em, ngay anh chỉ biết trước khi hành quân có vài giờ. Tiến thẳng ra biên giới, tụi anh chỉ mang đi một lòng nhiệt tình hừng hực, trong tay không vũ khí như bộ đội nhưng quyết tâm rất cao. Hiện giờ chồng…của em chỉ bị trầy trụa sơ sơ vì gai rừng thôi, còn đạn bom hả, nó né hay sợ không biết nữa mà lại nổ ở đâu đâu chứ không dính vào anh. Đơn vị của anh đang phụ trách thông đường cho bộ đội, làm thì mệt đó nhưng khi nghĩ là hát ca vui lắm (bị thủ trưởng la hoài). Thôi em yên tâm, ở nhà học cho giỏi, rảnh qua chơi với mẹ, bỏ cái tật ghen bậy ghen bạ cố chấp nghe, anh không thích như thế. Đừng cắt tóc nghen, để dài rồi gội đầu bồ kết cho thơm, gội mùi khác anh giận đó. Cuối thư, chào …vợ của anh, tối có mệt thì bớt may đồ đi. Hôn em!

 “Hôn với hít, mệt ông này ghê “, đầu thì nghĩ vậy nhưng vẫn cười vui. Thì ra anh ấy ra biên giới cùng bộ đội đánh giặc, bí mật đâu thể nào biết trước được. Vậy mà từ bữa nay mình cứ nghĩ là ảnh vô tâm, đi đâu cũng phải báo một tiếng chứ, minh nay là vợ rồi mà. Thôi thì chờ ảnh về vậy,

 Từ lúc biết anh ấy ra biên giới, mẹ hàng ngày đi bán về là ra ngồi ở cổng mỗi chiều, bà nói “tao ngồi trông nó về, chứ nghe nó ra chốn đường tên mũi đạn, tao lo lắm. Ngày xưa, ba nó là du kích ở Củ Chi, sanh nó được một tháng là ổng ra đi biền biệt, chả biết là ở đâu, ăn uống làm sao, ngủ nghê thế nào. Khi có tin ổng, thì cũng là tin cuối, ổng hy sinh đúng ngày đầy năm của nó. Bây giờ chị hai nó yên bề gia thất rồi, mẹ chỉ còn nó là niềm tin là sự sống là hy vọng là tương lai của mẹ, nó có bề nào thì…”. Tôi thì chỉ biết động viên mẹ, an ủi mẹ, và xin mẹ tôi qua nhà ngủ chung để hú hí với bà, nấu cho bà những món bà thích, khổ một cái cứ lên mâm cơm là bà cứ nói món này nó thích món này nó ưa, mày nấu lạt quá nó không chịu ăn đâu làm tôi cứ nhói trong lòng. Miệng thì nói nói cười cười cho mẹ vui, nhưng trong lòng cứ thấp thõm lo âu mỗi khi đêm về. Cứ tờ báo nào mới ra thì tôi mua ngay đọc ngấu nghiến rồi ngồi thờ thẫn, còn mẹ thì tối cứ ôm cái radio mà nghe rồi thở dài.

 Thấm thoát anh ấy ra biên giới đã gần 2 tháng, tôi thì vẫn đi học nhưng có vô chút nào đâu, tối thì may đồ bữa siêng bữa không, lại tự nhiên phát sinh thêm cái tật kỳ cục là không muốn ăn cơm mà chỉ thích ăn xoài me cóc. Có bữa mẹ anh ấy mua ở đâu miếng mắm cá thu, bà về chưng với gừng kêu tôi ăn với đậu rồng, bà còn nói món này anh ấy thích lắm, đã có lần ăn nhiều quá đến phát ách, trúng thực làm mẹ hết hồn. Còn tôi, khi lên mâm, tự nhiên bụng cồn cào muốn ói, và vô nhà tắm ói đến không còn gì để ói. Khi ói xong, mẹ liền hỏi :

– Sao mà ói, hồi sáng đến giờ có ăn gì bậy bạ không? Hay là…

– Hay là gì hả mẹ (tôi ngơ ngác hỏi)?

– Con trể… lâu chưa, coi chừng có …Thôi ngày mai mày đi với chị hai vô bác sĩ đi.

– Dạ, chắc con ăn xoài nhiều quá nên cào ruột đó mà, nhưng mà nghe lời mẹ, ngày mai con đi khám thử …

 Và tôi đã có thai, chắc có lẽ vào cái ngày cuối trước khi anh ấy lên đơn vị, mẹ thì qua nhà bà cô ăn giỗ rồi tối nói không về, chúng tôi đã…. Trong tôi lúc này buồn vui lẫn lộn, buồn là chưa đám cưới mà có thai thế nào mẹ mình cũng la, hàng xóm thì dị nghị, vui là giữa chúng tôi đã có một sinh linh bé nhỏ hình thành để thắt chặt tình yêu. Mẹ anh ấy thì không la tôi một tiếng nào mà còn cười “ha ha, tao có cháu nội rồi, ai nói kệ họ, có dạm ngõ rồi thì sợ gì, cháu tao thì tao lo, chờ nó về vừa đám cưới vừa đầy tháng cũng hay. Từ nay con đi đứng phải nhẹ nhàng cẩn thận, không vác nặng, không vói lên cao, không mang giày cao gót, còn nữa, mẹ sẽ mua đồ nấu cho con ăn tẩm bổ và cho cháu nội mẹ nữa”. Nghe những lời bà nói mà tôi muốn khóc, nhưng vẫn buồn vì không thể báo ngay tin vui này cho anh được, đường sá xa xôi với lại có biết anh ấy ở đâu mà gởi thư, cũng chẳng có ai quen để mà nhắn tin, đành xin lỗi anh thôi!

 Em bé ngày càng lớn, bước đi tôi càng nặng nề thêm, tôi phải xin bảo lưu điểm và nghĩ học chờ sinh xong rồi tính. Ở nhà thì buồn, tôi nhận thêm đồ may để trang trải cuộc sống. Mỗi ngày đi bán ở chợ về, hết mẹ anh ấy rồi mẹ tôi mua hết món này đến món nọ tẩm bổ cho tôi làm tôi ngại quá chừng. Nhưng vì tôi có thai nên lâu lâu 2 bà lại gây với nhau, chung qui là cái vụ đặt tên, bà nội muốn đặt tên bé là BÌNH AN với mong muốn cháu bà được sống trong hòa bình an tâm trong cuộc sống, bà ngoại lại nói ăn chua là sinh con gái chắc nên lựa tên là THỦY TIÊN vì bà đoán cháu của bà sẽ đẹp như tiên. Rồi bà ngoại lại nói “con so phải về bên ngoại”, bà nội lại cãi ngang “bên chị thì đơn chiếc, chị đi bán rồi ai lo cho nó, bên đây còn chị thằng Hạnh nữa, nó sinh 2 đứa chắc chắn có kinh nghiệm hơn”. Tôi ngồi nghe 2 bà nội ngoại cãi nhau mà cười mà sung sướng, ước gì giờ này có anh bên cạnh để mà đặt tên cho con và phân xử nội hay ngoại sẽ nuôi tôi và em bé lúc sinh nở …

 Qua báo chí và tin tức trên radio, tôi biết bộ đội ta đã đẩy lùi được bọn giặc Pôn Pốt và giải phóng đất nước Cam puchia. Thai của tôi cũng tròm trèm 8 tháng hơn mà vẫn chưa nhận được tin của anh, đêm nằm cứ trằn trọc không sao ngủ được. Chị hai anh ấy thường xuyên qua nhà nhắc nhở điều này điều nọ, nào đi bộ thường xuyên cho sinh được dễ dàng, cử ăn cái này cái nọ, giới hạn ngồi may lâu …và hay la rầy tôi “đừng lo nghĩ gì về thằng Hạnh, mọi chuyện sẽ bình yên thôi, bây phải giữ sức khỏe cho bây và em bé nữa, không nghe lời cứ rầu rỉ hoài, mai mốt cháu tao mà mặt buồn hiu là bây chết với tao “ …

 Bác sĩ dự báo tôi sắp đến ngày sinh, mọi đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng. Bà ngoại chịu thua, tôi sẽ về nằm cử bên nội rồi hàng ngày bà qua tắm bé và xông hơ cho tôi. Một buổi chiều nọ, sau khi giao xong cái áo cuối cùng cho khách để nghĩ sinh, có một cô gái mặc đồng phục TNXP bước vào nhà và hỏi :

– Dạ, đây có là nhà anh Hạnh TNXP phải không chị, và chị đây là…

Tôi ngờ ngợ hình như mình gặp cô gái này ở đâu rồi, nhưng vẫn dè dặt :

– Ờ, tôi là vợ anh Hạnh, đây là nhà của anh ấy, còn cô là…

– Em là Nga nè (cô gái reo lên mừng rỡ), chị nhớ em không, em là cô bé chọc chị hôm chị lên thăm ảnh ở Củ Chi đó, ủa mà …chị có …(chỉ vào người tôi, Nga la lớn), ha ha, tui có cháu gọi bằng cô út rồi.

 Thế là Nga cứ thế mà nhảy chân sáo vòng quanh, tôi thì lại nhìn ra cửa rồi hỏi Nga :

– Nga về rồi …ảnh đâu, nói chị nghe với, đừng giởn nữa.

 Bất chợt giọng Nga chùng xuống, ra vẻ buồn bã :

– Anh Hạnh hả, em rất tiếc, rất buồn, buồn lắm chị biết không, ảnh đã…đã…

– Đã …đã làm sao vậy Nga (tôi muốn quị xuống, chân tay run rẩy, trời đất như quay cuồng).

 Bổng ngoài cửa, có tiếng đàn ông vọng vào “ anh đã về đây vợ ơi”.

 Tôi như người trong cơn mê trở về với thực tại, tôi đi ra nắm tay anh, vuốt má anh, cứ sợ đó không phải là sự thật. Tôi nói trong nước mắt :

– Anh…về rồi hả, thiệt…thiệt không, đừng gạt em nghe.

– Anh về rồi đây, thiệt 100%. Em đừng khóc nữa, đang mang thai mà.

– Mà…sao anh biết em có…

– Anh và Nga khác đơn vị nhưng về một lượt, Nga đòi đến trước, còn anh ghé chợ đón mẹ, mẹ nói hết rồi, yêu vợ lắm lắm, cảm ơn em đã khổ cực vì anh, vì …con.

– Em …xin lỗi vì có em bé mà không biết làm sao báo tin cho anh được …

– Không sao, biết anh ở đâu mà báo, chiến trường mà, TNXP khi đóng quân nơi này tối lại đi chỗ khác,em không có lỗi gì hết, anh về rồi phải vui lên.

 Nga nãy giờ ra đứng ngoài cửa nói vọng vào :

– Bây giờ tôi bị thừa rồi phải không, hạnh phúc rồi quên cô em này rồi.

– (Hạnh bước ra kí nhẹ vào đầu Nga), cái con này không bỏ tật đùa bậy bạ, anh về không kịp thì chị em ra sao, ra nhà sau phụ mẹ nấu cơm cúng ba rồi mừng gia đình mình sum họp đi.

 Mẹ chợt xen vào :

– Để tụi nó tâm sự, con Nga đi với tao xuống bếp thử tay nghề coi.

 Tôi chùi vội nước mắt rồi đứng dậy nói :

– Chết, để em qua báo cho anh chị hai, sẵn mời anh chị qua ăn cơm …

 Anh ấy vịn tôi lại :

– Không, có thai mà đi hoài, để anh đi cho, em chỉ ngồi đây thôi.

 Tôi cười và ngồi xuống :

– Dạ, em nghe, cho em xin lỗi lần nữa nghe!

– Xin lỗi, xin lỗi hoài, anh nghe mẹ nói em bỏ được cái tật cố chấp ngang bướng là anh vui rồi. Anh xuất ngũ rồi, sẽ đi làm nuôi mẹ, và 2 mẹ con em, không buồn nữa (Hạnh lấy tay đặt lên bụng tôi), cha cha, không biết con trai hay con gái mà đạp quá chừng, ba mà, ba của con đây.

 Tôi khóc thật ngon lành trong vòng tay mạnh mẽ của anh và ôm chặt lấy anh, như sợ anh sẽ ra đi một lần nữa. Còn đứa con trong bụng, hình như cũng hiểu ba mẹ nó đã gặp lại nhau sau bao ngày xa cách nên cũng nằm im không chòi đạp nữa. Nước mắt hạnh phúc như dòng suối ngọt lành đang tưới mát vườn yêu của chúng tôi, tôi thầm hứa trong lòng sẽ không có lần nào phải xin lỗi nữa, vì anh vì con, nhé anh!

TRẦN VIỆT SƠN