VÙI BÃO XUỐNG CHÂN NHANG
Gửi gắm Âu Cơ nửa đàn con ở lại phụng thờ hương khói Tổ tiên
Lạc Long Quân dẫn nửa đàn con về phía biển
Mẹ Âu Cơ chỉ biết đứng nhìn
Trở lại thuở Rồng – Tiên mãi chỉ trong ước hẹn
Đời nối đời biển đảo đã đâu yên
Những cơn bão ở đất liền
Có khi còn khủng khiếp dữ dằn gấp ngàn lần bão biển
Nơi ngày xưa nửa đàn con theo Cha ngoái lại nhìn Nghĩa Lĩnh
Có người vợ vượt sóng gió đại dương ra thăm chồng cả tháng
Chỉ cốt mang được về cho mẹ tiếng ầu ơ
Nơi ngày xưa nửa đàn con ở lại làm lá chắn cùng mẹ Âu Cơ
Muôn thuở vẫn là Trường Sa của Trường Sa trong gió bão
Vượt cách trở nghìn trùng ra với đảo
Khác với ngày xưa chỉ biết đứng nhìn….
Đi ngược bão để được bình yên
Bao người vợ trẻ từ Trường Sa trở về vùi bão xuống chân nhang.
ĐƯỜNG HỒ CHÍ MINH TRÊN BIỂN
Biển mênh mông không dấu vết những con đường
Nhưng có một con đường mang tên Bác đã in hằn
trong mọi trái tim
Bác là Người thủy thủ đầu tiên, Đô đốc sau cùng
Đã đưa những chuyến hàng vào Nam, và mang về
từ đó nụ cười chiến thắng
Những chuyến hàng mang nặng niềm tin
Sự gửi gắm của bao người mẹ thương con, bao
người vợ thương chồng
Chắt chiu trong hai sương, một nắng
Những chuyến hàng nhiều thương yêu, gửi gắm
Đâu chỉ là súng đạn, lương khô ?
Đâu chỉ một Vũng Rô, dọc bờ biển miền Trung tới
chót mũi Cà Mau đâu chỉ một con tàu cảm tử?
Con đường Hồ Chí Minh đã mặn máu bao người
trong chát mặn biển Đông, xương cốt lẫn
trong từng hạt cát
Họ giấu tuổi tên mình, họ mang tên tuổi khác
Tuổi tên nào cũng dân tộc Việt Nam, cũng là
con cháu Bác
Tự nguyện ra đi trong khát vọng chưa thành
Người trước gửi người sau nụ cười ngày chiến thắng
Đối mặt với sóng gió, đối mặt với bom đạn,
đối mặt với bệnh tật hiểm nguy phải đổi hướng,
nằm chờ nhưng đích đến chỉ một đường chạy thẳng
Thẳng từ trái tim đến mọi trái tim
Dù có lúc phải hủy tầu và hi sinh tất cả
Những vòng hoa trắng tinh kia đã nói điều gì
Sau bao nhiêu năm vẫn đầm đìa nước mắt
Vẫn in hằn từng vệt đau thương
Biển mênh mông không dấu vết những con đường
Nhưng con đường Hồ Chí Minh đã rạch sáng vệt
bình minh trên biển
Từ mất mát hi sinh bao cuộc đời không tính đếm
Đã mọc lên ngọn hải đăng, những mốc, những phao
đánh dấu chủ quyền bằng máu xương, nước mắt
Trên con đường hiểm nguy ta đi trong chở che
của Bác
Người thủy thủ đầu tiên, Đô đốc sau cùng
Đã lái những con tàu xé sóng đại dương bí mật
làm nên một con đường huyền thoại
Sáng mãi tên Người đâu chỉ ở biển Đông?
GẶP EM TRÊN ĐẢO THUYỀN CHÀI
Chài lưới gì đâu vẫn gọi đảo Thuyền Chài
Không phải là con trai không thể nào có mặt
Cánh trai trẻ chúng tôi không sợ gì bão giật
Nghe tin văn công ra bỗng lại sợ gió về
Sợ tóc mềm, mình không có gì che….
Sự có mặt của em cho đảo đỡ khô cằn
Khi tiếng hát cất lên làm mềm đi cả đá
Tiếng hát đã buông chài, chúng tôi thành mẻ cá
Cứ ngây ra khi em đứng cạnh mình
Và chúng tôi chỉ sợ vô tình
Làm em sợ giữa bốn bề sóng nước
Toàn trai trẻ dễ gì mà ngủ được
Nơi quanh năm không có bóng đàn bà
Và chúng tôi chỉ dám nhìn từ xa
Chỉ dám ước được cầm tay em hát
Em đã đến và chúng tôi đã khóc
Không cởi trần quần cộc giống hôm qua
Và chúng tôi đã được em tặng quà
Trong câu hát thơ tình người lính biển
Không chỉ đứng từ xa em đã đến
Em đã ngồi ngay bên cạnh mình đây
Và chúng tôi đã được cầm tay
Trao tay em những con ốc biển
Những con ốc không chỉ là kỉ niệm
Thổi u u tâm sự của ngàn ngày…
Hình như là đã buông lưới ở đây
Câu hát ấy như đã chài cả đảo
Không quá chớn khi chúng tôi cởi áo
Che dở chừng câu hát dở chừng mưa
VÁ ÁO Ở TRƯỜNG SA
Không em, áo buột đường tà
Tôi ngồi tôi vá Trường Sa cho mình
Vá từ cái thuở tân binh
Trường Sa bạn cũng như mình ngồi khâu
Thời gian như sợi chỉ mầu
Tìm đâu chỉ trắng cho màu trắng đây
Mũi xuống biển, mũi lên mây
Vụng chèo khéo chống từ ngày quen em
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Toàn trai tráng cả ai thèm để tâm
Chỉ thương tấm áo đem ngâm
Ngại khì về phép em cầm lên xem
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Tôi ngồi vá lạ vào quen lần đầu
Áo dù có trắng đến đâu
Cũng không trắng được như màu áo em
Chỉ dù đen thật là đen
Cũng không đen giống tóc em mượt mà
Còn may chỉ buột đường tà
Không em mà vẫn như là có em
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Vá lành vào rách cho em khen lành…
NHỮNG NGƯỜI LÍNH NGÃ XUỐNG Ở HOÀNG SA NĂM 1974
Những người lính ngã xuống ở Hoàng Sa năm 1974
Sinh ra ở bờ Nam cầu Hiền Lương sông Bến Hải
Cũng như những người lính ở bờ Bắc cây cầu, mỗi khi nhắc lại
Cái vĩ tuyến 17 một thời không ai có thể quên
Dù ở bờ Bắc hay bờ Nam thì Hoàng Sa vẫn là khúc ruột mềm
Là cương vực cõi bờ máu xương, nước mắt
Đây là tuyến đầu, nơi đối mặt đầu tiên với gió mùa Đông Bắc
Những người lính ở hai phía cây cầu cũng ý thức như nhau
Hai phía không yên trên một cây cầu
Khi Hoàng Sa có bão
Sự chia cắt hai miền không chia cắt được lòng người với đảo
Sông Bến Hải một dòng không thể tách làm đôi
Những người lính ngã xuống ở Hoàng Sa năm 1974 gánh sứ mệnh
của cả hai bờ không tiếc tuổi 20
Không toan tính điều gì trong bão sóng
Mẹ ở phía bên nào của cây cầu thì cũng đều chết lặng
Tan nát cõi lòng khi bão cuốn con đi
Những người lính ngã xuống ở Hoàng Sa năm 1974 không nói gì
Cũng như những người lính ngã xuống dọc Trường Sơn, giờ chưa tìm thấy mộ
Dù là ở bờ Bắc hay bờ Nam thì cũng đều là con của mẹ
Cái vĩ tuyến 17 một thời khác với Hoàng Sa
Hoàng Sa
Hoàng Sa
Hoàng Sa là máu xương, nước mắt
Hoàng Sa là Đất Việt
Bờ Bắc, bờ Nam cũng phải giữ gìn
Cầu Hiền Lương có thể tạm thời bị chia cắt
Nhưng không thể tạm thời để mặc Hoàng Sa
Trong bão xoay bốn mặt
Những người lính ngã xuống ở Hoàng Sa năm 1974 cho chúng ta thêm ý thức
Không thể đánh đổi xương máu ngàn đời lấy những thứ viển vông./.
NGUYỄN HƯNG HẢI