Ảnh internet
Vô tình tôi thấy người con gái
Nép mái hiên phố đứng trú mưa
Tay vén ống quần lên ngang gối
Tay xòe che tóc ngón tay thưa
Áo phin trắng nõn, mưa giột ướt
Hồng hồng bờ vai, tóc đung đưa
Cô cười một mình, cười tươi lắm
Tay hứng long lanh giọt nước mưa
Sao lại có người ưa nhìn thế
Lọt vào mắt ai, phố ngẩn ngơ?
Thanh lịch, dịu dàng, hương quyến rũ
Duyên dáng con gái Hà Nội xưa!
Tạnh mưa cô đi về Cửa Bắc
Tôi mơ Hà Nội thoáng mơ hồ
Bóng áo dài bay trên đường phố
Dập dìu tha thướt năm cửa ô
Tôi nhìn theo cô cho đến khuất
Mơ màng bông sen phủ Tây Hồ
Thế rồi nhớ mãi từ dạo ấy
Dáng hình cô gái đứng trú mưa
Hôm ây làm bao người bối rối
Cô gái trú mưa đến từ đâu?
Để ngẩn ngơ mãi về Hà Nội
Tôi mong bữa ấy mưa thật lâu!
Nguyễn Hồng Quang