Ai cũng đi qua tuổi thanh xuân
Rồi cũng qua đi theo thời gian
Nhưng cái đã qua, đầy ám ảnh
Khiến ta nhớ mãi khó thể quên
Như xưa chúng tôi thời con gái
Đã phơi mảnh xô[1] ở chiến trường
Thời ấy xô thiếu, xà phòng thiếu
Đến thì xuân đến, đến là thương!
Sốt rét có em đã tắt hẳn
Như cây héo lá, còn đọng sương
Mà vẫn gan lì nơi trọng điểm
San lấp hố bom để thông đường
Chấtt độc đã cướp đi thiên chức
Làm mẹ của em, như mọi người
Có em vào chùa đi tu vậy
Nghĩ mà thương lắm những phận người!
Bù đắp sao đây những mất mát
Phải đâu hố bom lấp là đầy?
Một đời – con gái xuân phơi phới
Qua đi như là sáng xuân nay!
Chỉ biết sẻ chia và an ủi
Chị em với nhau những tháng ngày
Thương nhau đùm bọc gia đình Hội
Vượt qua phận mình nỗi đắng cay!
N H Q
[1] Vải xô