Ảnh internet
Ngày ấy… Tuổi đời vừa mới đồi mươi
Lính lái xe “Zin” qua “túi bom” Đồng Lộc
Chằng chịt hố bom, những sườn đồi khô khốc
Ánh đèn gầm soi chỉ mờ ảo con đường…
Đồng Lộc ngày nào… Biết mấy yêu thương
Vượt “toạ độ” xe trườn qua bãi bom nổ chậm
Em đứng làm “cọc tiêu” trong hoả châu nhoà sáng
Qua cửa kính, nhìn ra, anh vẫn thấy em cười.
Ngày em bám đường, tuổi xấp xỉ đôi mươi
Mái tóc mướt xanh, hồn nhiên trong trắng
Đứng vẫy xe anh- những chuyến hàng rất nặng
Giữa khét lẹt khói bom, nghe câu Dặm… nao lòng.
Tuyến nối dài thêm, xe đi mãi vào trong
Chi viện chiến trường Tây Nguyên, Bình Phước
Chắc tay lái, đêm đêm anh thầm ước
Ngày hết giặc, anh về Hà Tĩnh tìm em…
Hơn bảy chục xuân rồi, giờ tóc bạc trắng thêm
Anh trở lại “túi bom” thăm cung đường xưa cũ
Em đã hy sinh – thành tượng đài bất tử
Anh thắp nén hương trầm thành kính trước mộ em
Nhớ Đồng Lộc suốt đời chẳng một phút nào quên!
Nguyền Tường Thuật
Cựu chiến binh, xã Thụy Văn, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình