Anh không nhận ra
lối rẽ nơi con đường chiến lược
em trở về sau một ngày mệt nhọc
lưng canh lùa vội bát cơm chiều
con đường xưa em đi!
hoàng hôn rình rập bom nổ chậm
cây nhiệt đới đánh lừa đôi tay mảnh mai
bình minh báo hiệu một ngày nắng ráo,
một ngày lũ giặc trời thay nhau quần đảo
em giữ con đường bằng sức tuổi hai mươi…
giờ quanh ta những con đường dọc ngang,
hai chiều xe lao vun vút
có ai nhìn lại con đường đất bazan,
lán nứa đìu hiu bên khe suối cạn
cỏ đã ngập nơi rừng già hoang vắng
thương con đường không có bóng người qua!
người bươn bả bao năm chưa ra khỏi cửa rừng
người lội tắt đến con đường thênh thang phía trước
sẽ còn bao con đường nối dài trên mặt đất
từ con đường xưa em đi![1]
Trịnh Ngọc Dự
[1] Bài thơ trích trong TRỊNH NGỌC DỰ THƠ VÀ TRƯỜNG CA TUYỂN CHỌN, Nhà xuất bản Hội nhà văn, năm 2020.