Anh đặt tên con là Đặng Trường Sơn
Dẫu chỉ là trong mơ, những lần ân ái
Anh dặn người yêu, nếu anh nằm lại
Ở ngã ba Đông Dương em nhớ đừng quên.
Người yêu vâng! Lại khe khẽ kêu lên
Tay bịt miệng anh – anh đừng nói gở!
Em xin chịu tất cả những gì sau này vỡ lở
Nếu mơ ước của anh thành hiện thực anh ơi!
Anh bộ đội, tạm biệt người yêu không nói hết bằng lời
Cô TNXP, xa người yêu nghẹn ngào nức nở
Nơi cung đường hố bom, loang lổ
Trên đường mòn Hồ Chí Minh lịch sử anh hùng!
Cô đã yêu anh, có liều không, yêu đến tận cùng?
Người con trai Thái Bình quê lúa
Khi chiến trường đang bom rơi đạn nổ
Làm sao chịu đựng nổi tiếng tăm khi cô sẽ mang bầu?
Chuyện kín mấy, cũng chẳng giữ được lâu
Trong lán nhỏ tuềnh toàng, trăng soi cô trở dạ
Cả tiểu đội TNXP, reo lên vui mừng quá
Lại lo lo ai là người mát tay, làm bà đỡ cho cô?
Các cô TNXP vốn đã khéo tay khâu vá thêu thùa
Người cắt áo quần của mình, làm áo quần cho bé
Người thi cắt vải dù làm tã
Người thì nấu nước lá thơm để lau tắm cho con…
Cuộc “vượt cạn” nơi chiến trường may mắn đã vuông tròn
Cả tiểu đội đón bé trai thiên thần ra đời trong bom đạn
Các mẹ chuyền tay nhau bế con trai của bạn
Như con mình áp má, nước mắt rơi!
Cô TNXP về quê gió lào nắng lửa cát trắng bời bời
Nhà mẹ đẻ bên dòng sông Nhật Lệ
Mẹ đón con, bà đón cháu mừng vui khôn tả
Bà ôm cháu vào lòng, đưa võng cất lời ru!
Thời gian bẵng đi chờ chẳng thấy thư
Của người yêu cho đến ngày thống nhất
Cô về quê Thái Bình nhạt nhòa nước mắt
Tìm địa chỉ của anh – ôi anh đã hi sinh!
Trong lá thư của anh gửi về gia đình
Anh có dặn mẹ rằng nếu có người như thế…
Nếu may mắn có mang theo đứa trẻ
Thì đó là con của con, mẹ đón cháu cho con!
Ôi phúc nhà tôi, còn có gì hơn
Con tôi hi sinh, may còn có cháu
Cái bớt này giống bố nó quá cũng ở trên đầu!
Mẹ ơn cô TNXP – Trường Sơn, mẹ đã có con dâu.
Thương nhớ Trường Sơn như quê hương yêu dấu
Vì đã có xương máu của người yêu
Nơi sinh ra con tôi tình sâu nghĩa nặng
Tình yêu người lính Trường Sơn đẹp mãi mối tình đầu!
Nguyễn Hồng Quang
Hội VHNT tỉnh Thái Nguyên