Trở trăn
Đôi vợ chồng già, chồng bộ đội vợ xung phong
Chiều ra bờ kè ngồi bên nhau hóng gió
Mặt đăm chiêu, mắt nhớ về nơi đó
Nơi có bao người vì nước hy sinh
Nhớ lúc anh bị thương, đạn thù xé toang áo lính
Bên cạnh anh em luôn miệng động viên
Và cầm tay hôn khẻ, như một lẽ tự nhiên
Dù đau đớn, vẫn chợt thấy lòng xao xuyến
Anh bình yên, bao đồng đội còn nơi tiền tuyến
Chiến đấu đêm ngày vất vả nguy nan
Có người hy sinh, không ai nhớ thời gian
Hay nơi ngã xuống núi rừng ôm thân xác
Chiến tranh qua đi, giản đơn mộc mạc
Khi anh gâp lại em, thành phố một buổi chiều
Rồi thành vợ chồng, viết tiếp chuyện tình yêu
Hạnh phúc lắm dù đời còn bao phiền não
Năm tháng trôi vẫn trở trăn hoài bão
Bao nhiêu người ra đi chẳng biết nơi đâu
Thôi thì không suy nghĩ, chớ lo âu
Nguyện cầu họ sẽ có ngày về đất mẹ
Thời gian, bốn mươi năm rồi có lẻ
Vợ chồng mình, cùng bạn bè góp sức chung tay
Đi tìm đồng đội, dù không biết rủi may
Đất quê hương ấm áp, đang rộng tay chờ đón.
Ảnh có tính chất minh họa (nguồn: internet)
TRẦN VIỆT SƠN