Này vọng phu ơi chị bảo này
Em còn hơn hẳn chị mười mươi
Làm chi phải đứng mà thành đá
Để khổ thân em khổ giống nòi.
Cái thời mười bẩy chị kiêu sa
Ngực mẩy eo thon mông đẫy đà
Bao lính Trường Sơn đưa mắt ngó
Chị đâu để ý mặc người ta.
Rồi chị triền miên vào chiến dịch
Bom dồn ngực lép, mắt quầng thâm
Gió Lào, sốt rét da đen sạm
Xuất ngũ chị đây thành gái già.
Em còn hơn chị được chồng thương
Được nếm mùi yêu, chồng chuộng chiều
Trời phú cho em: con bế bẵm
Chẳng như thân chị mãi đơn côi.
Hãy bồng con xuống núi đi thôi
Hóa đá làm chi thiệt một đời
Chồng mất! Thì em nuôi đứa trẻ
Chờ chồng như vậy! Đủ rồi nha.
Xuống núi cho đời được thảnh thơi
Nuôi con khôn lớn trở thành người
Đền ơn dưỡng dục công cha mẹ
Nối dõi tổ tông trọn kiếp người.
Mấy chục năm rồi chị độc thân
Là nhiêu năm ấy cực muôn phần
Cũng may còn có bao đồng đội
Chia sẻ tình thương thường tới lui.